"Tiểu Giang tiểu Giang, vị mỹ nữ kia là Triệu cô nương trong truyền thuyết sao?" Cuối cùng A Đạt là có cơ hội lên tiếng, kích động lôi kéo Uyển Trầm.
"Cô nương xác thực họ Triệu, đáng tiếc..." Uyển Trầm dịu dàng cười, "Công tử không phải họ Cao."
A Đạt, tên thật: Cao Đan.
Xét thấy lực sát thương của Uyển Trầm, A Đạt có giận không dám phát, chỉ có thể trợn trắng mắt ở trong lòng.
Xa xa Thanh Khê nhìn thấy tiểu Giang đứng ở bên cạnh tấm áp phích thật lớn, lỗi lạc độc lập, không giống khí chất như trong truyền thống, cũng không giống loại bắt mắt như Trương Tử Đồng, chính là có một loại cảm giác, làm cho người ta cảm thấy rất là khác biệt.
"Thực xin lỗi, để các ngươi chờ lâu."
Thanh Khê vẫn là bộ dáng khách khí hữu lễ, A Đạt cảm thán trong lòng, Triệu cô nương quả nhiên rất lễ phép.
"Ách, bạn cùng phòng của ta, Tam Tam, Gia Như, A Đạt."
Trước đó tiểu Giang đã báo sẽ có ba người bạn cùng phòng đến, cho nên Thanh Khê chính là khiêm tốn mỉm cười, ba người bạn cùng phòng này cũng đáp lại bằng nụ cười thục nữ khéo lèo.
Một hàng năm người, vô luận mua cái gì tiểu Giang đều phải tùy tâm tình, Thanh Khê là không có thứ gì muốn mua, mà ba người bạn cùng phòng còn lại là...Giả vờ!
Giả vờ nhã nhặn, giả vờ thục nữ! Làm sao để "Giả vờ" tốt nhất.
Uyển Trầm tính toán một chút thời gian và tốc độ di chuyển của các nàng, sau đó dùng giọng điệu không chút để ý nói: "Ta hình như còn có mấy tấm phiếu giảm giá."
Sau đó...Ba người điên cuồng thử quần áo, giầy dép, chưa đến một giờ đồng hồ, toàn bộ giả vờ đều thu hồi, đương nhiên, bản tính cũng bại lộ.
Lúc trả tiền, ba người cùng nhau nhìn Uyển Trầm.
"Tiểu Giang, ngươi không cần ngại ngùng, đem mấy tấm phiếu giảm giá của ngưoi ra đi ~" Thanh âm vô sỉ của Gia Như.
"Tiểu Giang a, ngại ngùng cũng được, giả vờ thì không đáng yêu a, để mấy tấm phiếu giảm giá của ngưoi hiến thân đi!" Thanh âm vô sỉ của Tam Tam.
"Tiểu Giang đồng học, đội ngũ cách mạng là cần lớn mạnh, cách mạng thành công là cần phải có ngưởi hy sinh, trong lòng tổ chức nhiệt huyết, nhanh chóng đưa mấy tấm phiếu giảm giá của ngươi vào vòng tay của chúng ta đi!" Vô sỉ nhất chính là A Đạt đem cách mạng ra để dụ dỗ.
Thanh Khê đứng một bên nhìn, cũng nhịn không được cong khóe miệng lên, những người bạn cùng phòng này của tiểu Giang, thật sự rất đáng yêu.
Tiểu Giang cũng không keo kiệt, lấy mấy tấm phiếu giảm giá từ trong túi xách ra, đưa cho Gia Như, ba người bị kích động đến cúi đầu, nháy mắt như bị sét đánh.
"Tiểu Giang! Ngươi...Ngươi...Ngươi... còn vô sỉ hơn chúng ta!" Phiếu giảm giá thức ăn, loại phiếu giảm giá không đáng mấy đồng.
Choáng! Lại bị tiểu Giang chỉnh!
Một buổi trưa đầy tiếng oán than dậy đất trời, nhóm bạn cùng phòng dần dần quen thuộc với Thanh Khê, sau khi quen thuộc thì ở trong một cửa tiệm mát lạnh đông đúc người liền đưa ra một thỉnh cầu khiến cho Uyển Trầm cảm thấy thật mất mặt.
"Triệu cô nương, ngươi nhìn xem a, cái kia..." Gia Như gõ gõ Tam Tam.
Tam Tam tiếp lời nói: "Nghe nói ngươi vẽ tranh rất tốt, chúng ta nghĩ..."
Tam Tam lại gõ gõ A Đạt, A Đạt chỉ có thể kiên trì, "Nhờ ngươi vẽ một bức họa."
Thanh Khê liếc mắt nhìn Uyển Trầm một cái, Uyển Trầm đang cầm trà sữa cúi đầu uống, kỳ thật, là ngại ngùng không dám ngẩng đầu đi? Bởi vì sau khi Thanh Khê đồng ý, ý kiến các nàng đề suất ra quả thực là...Không thể tưởng tượng!
"Triệu cô nương, gương mặt của ta hơi tròn, lúc vẽ lên không biết có thể làm ốm lại một chút hay không a ~" Gia Như ôn nhu nói.
"Triệu cô nương, eo của ta hơi ta, có thể vẽ thon một chút hay không a ~" Tam Tam ôn nhu nói.
"Triệu cô nương, ta hơi thấp một chút, có thể vẽ cho ta một chiều cao thích hợp không a ~" Thanh âm của A Đạt đã muốn ôn nhu đến chảy nước, chẳng qua là — nước đen.
Cuối cùng, ba người nhất trí đưa ra một yêu cầu làm cho Uyển Trầm muốn che mặt: "Thanh Khê cô nương a, kỳ thật không cần vẽ chúng ta quá xinh đẹp, có thể đẹp một chút như MonaLisa là được rồi, đương nhiên, tốt nhất có thể là khỏa thân, trở về với tự nhiên a!"
Tiếp theo, ba người lại bổ sung một câu: "Ngươi thấy lúc nào thì chúng ta có thể