Trương Tử Đồng lấy xe trực tiếp chạy đến bệnh viện, khoa phụ sản có thể là nơi có sức sống nhất trong toàn bộ bệnh viện.
Có nam nhân đứng bên cạnh đỡ lấy vợ mình đi lướt qua, bộ dáng hưng phấn có chút buồn cười, bụng của người vợ được đỡ vẫn còn chưa lớn, oán trách người chồng chuyện bé xé ra to, nhưng nụ cười trên mặt lại hạnh phúc rõ ràng như vậy.
Ánh mắt si mê nhìn theo một đôi vợ chồng trẻ tuổi sắp làm cha mẹ đi xa dần, lúc Trương Tử Đồng đi tới, nhìn thấy chính là một Triệu Thanh Khê đang chuyên chú trầm tĩnh.
Nàng không chỉ từ bỏ cơ hội được sinh một đứa con trong tương lai của chính minh, còn cướp đoạt quyền làm mẹ của Thanh Khê, khi một nữ nhân không thể có được một gia đình đầy đủ, cả đời của nàng có lẽ đều sẽ thiếu khuyết không thể đo lường, ích kỷ cũng được, vô sỉ cũng được, vô luận như thế nào, nàng cũng không muốn từ bỏ nữ nhân đã chiếm cứ toàn bộ trái tim nàng.
Nàng đi đến, ngồi ở bên cạnh Thanh Khê, "Đang suy nghĩ cái gì vậy?"
"Không có gì." Thanh Khê nhẹ nhàng cười trả lời, sau đó nghi hoặc, "Sao ngươi lại đến đây?"
Bởi vì Trương Tử Đồng có hẹn với Hồ Dịch Bân, không thể đi đón Thanh Khê, cho nên sau khi tan tầm Thanh Khê liền cùng Lý Chân đi tàu điện ngầm về nhà, kết quả lúc trên đường đi Lý Chân không cẩn thận bị đụng phải một chút, sau đó nói cảm thấy không quá thoải mái. Trong bụng Lý Chân có mang đứa nhỏ, Thanh Khê vội vàng đưa nàng đi bệnh viện, thừa dịp Lý Chân làm kiểm tra, Thanh Khê sợ Trương Tử Đồng lo lắng vì thế gọi điện thoại cho nàng, nói đến tối mới trở về, còn cố ý nói với nàng là cùng đồng sự đến bệnh viện kiểm tra, lại không nghĩ đến bây giờ nàng cư nhiên tới bệnh viện.
"Bên kia xong việc rồi, ta tới đây đón ngươi."
Kỳ thật chính là bởi vì ngay lúc đó nàng thật sự không biết nên làm thế nào ứng đối Hồ Dịch Bân, tới tới lui lui, cho dù có thủ thuật giao tiếp tinh tế đến mấy cũng không dễ xử lý, cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn nàng sẽ phải thể hiện thái độ, đáng tiếc là, bây giờ hồ sơ cho vay còn chưa được phê duyệt, cho nên khi nhận được điện thoại của Thanh Khê nàng cố ý tìm cái cớ để rời đi.
Lý Chân kiểm tra đi ra nói không có vấn đề gì lớn, Thanh Khê cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Trương tổng, xin chào." Tuy rằng Lý Chân không phải rất thích Trương Tử Đồng, nhưng vẫn khách khí chào hỏi một tiếng.
"Không cần khách khí như vậy, gọi tên ta là được rồi."
Không biết có phải do khí thế của nàng hay không, Lý Chân luôn cảm thấy khó có thể gọi tên của nàng ra khỏi miệng, luôn cảm thấy không được tự nhiên. Chính là Trương Tử Đồng thoạt nhìn mang theo thần thái cao ngạo lại nói mình gọi tên của nàng, trong lòng Lý Chân không khỏi ngạc nhiên một phen.
Trong mắt Trương Tử Đồng, Lý Chân là đồng nghiệp có quan hệ tốt với Thanh Khê, cũng coi như là bằng hữu của Thanh Khê, nếu là bằng hữu của Thanh Khê, vậy nàng tất nhiên cũng muốn bình thản thân cận vài phần.
Thời gian kết hôn của Lý Chân cùng Lý Hạo Vũ đã được dự định, cha mẹ của Lý Hạo Vũ cũng không ở N thị, lần này trở về là để mời họ hàng thân thuộc cũng như đón cha mẹ lên đây, cho nên sau khi kết thúc Trương Tử Đồng lái xe đưa Lý Chân về nhà trước, sau đó mới cùng Thanh Khê trở về.
Tiếng âm nhạc chậm rãi tràn ra, Trương Tử Đồng dần dần bình phục tâm tình bất an, liếc nhìn Thanh Khê, nàng đang trầm tư suy nghĩ. Đột nhiên, hình ảnh trong bệnh viện lại rõ ràng hiện lên trước mắt, Thanh Khê nhìn chăm chú vào một phương hướng thật lâu, ánh mắt nhìn vào đôi vợ chồng kia rõ ràng mang theo yêu thích và ngưỡng mộ, điều này làm cho lòng của nàng căng thẳng, có rất nhỏ cảm giác đau đớn.
"Thanh Khê, ngươi có trách ta không?"
Trách ta đánh vỡ nhân sinh bình thản bình yên của ngươi, trách ta đoạt lấy hạnh phúc được làm mẹ bình thường đơn giản nhất của ngươi.
Thanh Khê đang trầm tư suy nghĩ nên không nghe thấy lời nói của Trương Tử Đồng, trong ánh mắt bỗng nhiên sinh ra một tia đau thương, "Vậy còn ngươi, ngươi sẽ trách ta sao?"
Thanh âm của nàng giống như tên của nàng, giống như một dòng suối nhẹ nhàng xa xăm, luôn có thể dễ dàng trấn an trái tim mờ mịt lung tung của Trương Tử Đồng. Thời khắc như vậy, cho dù Trương Tử Đồng không nói ra, người kia vẫn như cũ có thể biết được ý tứ của nàng, chính là một câu hỏi lại vô cùng đơn giản, lại làm cho linh hồn mơ hồ ở giữa không trung của Trương Tử Đồng trong nháy mắt trở về vị trí cũ.
"Sẽ không, vĩnh viễn sẽ không."
Biểu tình của nàng kiên định giống như tuyên thệ, Thanh Khê lưu luyến phần nội tâm lay động kia, mỉm cười, "Một khi đã như vậy, ta lại làm sao sẽ trách ngươi."
Cuối tuần nhàn nhã không có việc gì làm, Tô Viên đang chờ giấy chứng nhận tốt nghiệp cũng chỉ có thể tự tìm việc vui, đáng tiếc là bằng hữu tuy nhiều, nhưng chỉ có vài người mới có thể hiểu được áp lực thật lớn trong nội tâm nàng. Ngoại trừ mình ra, chỉ có Trương Tử Đồng được cho là người rõ ràng nhất về mối tình đơn phương của bản thân với Lương Thanh Nhiễm.
Nghĩ đến chuyện này, nàng liền gọi điện thoại cho Trương Tử Đồng, nói mãi mới làm cho Trương Tử Đồng đến uống rượu nói chuyện phiếm cùng nàng.
Ngày thường tuy rằng Trương Tử Đồng bận rộn, nhưng cũng không phải không có thời gian nghỉ ngơi, hơn nữa Tô Viên cũng coi như là một nữa sư phụ tình yêu của nàng, gián tiếp giúp nàng giải quyết rất nhiều phiền muộn không thể thổ lộ, cho nên khi Tô Viên vừa hỏi nàng liền đáp ứng.
"Vậy tối nay, gặp ở 'Thâm Thâm'."
"Không đi 'Thâm Thâm', đổi nơi khác đi."
Nguyên nhân quan trọng nhất để nàng đồng ý uống rượu cùng Tô Viên là nàng muốn đưa Thanh Khê cùng đi, đây là bước đầu tiên đưa Thanh Khê gia nhập vào cuộc sống của mình, từ đó có thể bắt đầu làm quen với các bằng hữu của nàng, một ngày nào đó, nàng sẽ để Thanh Khê quang minh chính đại đứng ở bên cạnh mình.
"A? Vậy ở 'Sky' được không?"
Sky? Đó không phải