Người trước mắt ôm cánh tay mà đứng, toàn bộ sức nặng thân thể đều giao phó cho khung cửa sổ sát đất trong suốt phía sau lưng kia, đứng ở trung tâm thành phố, gương mặt quen thuộc kia dưới ánh đèn rực rỡ chiếu rọi có vẻ cao ngạo diễm tuyệt, lỗi lạc bễ nghễ.
Thanh Khê ngẩn ngơ nhớ lại thời gian thật lâu trước kia, vào một ngày hè khô nóng đó, cách hồ nước liếc mắt một cái, nhìn thấy vầng hào quang vĩnh viễn không thể quên được kia.
Đoán ra hoặc là đoán không ra, có liên quan gì đến đáp án?
Vứt bỏ màn đêm mờ ảo ngoài cửa sổ cùng ánh đèn rực rỡ sau lưng, nhẹ nhàng đến gần, sánh vai cùng nàng tựa vào trước cửa sổ sát đất, cảm giác đem trọng tâm đặt ra phía sau, giống như giây tiếp theo sẽ rơi xuống.
Cho dù tâm loạn như ma, chỉ cần Thanh Khê tới gần một chút ít, nàng cũng có thể từ trong phập phồng bất an bình tĩnh lại, thở dài một hơi, cánh tay khoanh trước ngực của Trương Tử Đồng chậm rãi buông ra, bờ vai cứng ngắc cũng hơi hơi thả lơi.
Cánh tay trái buông xuôi bên người bị nhẹ nhàng đụng vào, ngón tay mềm mại mà mịn màng xẹt qua lòng bàn tay, mười ngón tay đan vào nhau, Trương Tử Đồng ngẩn ra, thanh âm ôn nhu của Thanh Khê lọt vào bên tai.
"Đáp án của ta chỉ có một."
Mười ngón tay nắm lấy nhau càng ngày càng chặt, đem tất cả bất an cùng bối rối cứ như vậy trút xuống, kỳ thật Trương Tử Đồng còn muốn hỏi, đáp án duy nhất mà ngươi nói, là đáp án mà t among muốn sao?
Nhưng cuối cùng Trương Tử Đồng không có hỏi ra, không phải sợ sẽ thất vọng, chính là cảm thấy không cần, đáp án, nàng vẫn luôn biết.
Trở lại đại sảnh, Trương Tử Đồng còn phải xã giao với khách, mà Thanh Khê thì xoay người đi đến bên cạnh Trần Kha, nhìn thấy thân ảnh thanh tú bên cạnh Trần Kha, trong lòng Trương Tử Đồng có chút chua xót, khi nào thì, Thanh Khê mới có thể quang minh chính đại đứng ở bên cạnh nàng.
"Lão Từ, ngươi càng ngày càng có tinh thần." Trương Hằng Tín cười bắt tay với Từ Lâm, ánh mắt lại nhìn về phía Trương Tử Đồng, nhưng rất nhanh đã thu hồi.
"Không có biện pháp, không tinh thần không được, ta số vất vả, trọng trách trên tay không có người gánh, không giống như ngươi, vung hai tay, đem công ty ném cho nữ nhi, bản thân nhàn nhã dưỡng lão."
"Vất vả quá thì không cần gắng sức nữa, về hưu sớm một chút, đem trọng trách giao cho đám trẻ, để cho bọn chúng gánh lấy trách nhiệm, lão xương cốt của chúng ta, vẫn là thích hợp đi câu cá, uống trà hơn."
"Ai, ta cũng mệt mỏi thành thói quen, không có phúc hưởng an nhàn, vẫn là cố gắng thêm hai năm đi."
Lúc trước Từ Lâm lặng lẽ mua cổ phiếu của Hằng Tín, Tử Đồng không phát giác được chút nào, bây giờ Từ Lâm cũng không có kỵ điều gì nữa, tâm Tư Mã Chiêu* đối với tập đoàn Hằng Tín cũng không cần tiếp tục che dấu, nói cho cùng, bất quá cũng vì chuyện tranh chấp năm đó mà thôi. Trương Hằng Tín cũng là cười cho qua, không có tiếp tục đấu võ mồm.
(*Ngụy Đế từng nói: "Tâm của Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng thấy", về sau trở thành một câu nổi tiếng nói về ý đồ không thể che giấu của một người.)
Thẳng đến Từ Lâm rời đi, Tôn Ngọc Vân mới nhìn đến gương mặt nghiêng lạnh nhạt của một người đứng cách đó không xa hỏi: "Nữ nhân kia chính là Triệu Thanh Khê đi?"
Vừa rồi biểu lộ thâm tình của Trương Tử Đồng đối với bóng dáng của Thanh Khê bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng, Trương Hằng Tín không khỏi cau mày, "Chính là nàng."
"Tử Đồng thoạt nhìn rất nghiêm túc, ngươi tính nói chuyện với nàng thế nào đây."
"Đến lúc đó trước xem xem nàng là người như thế nào, nói sau mới tính tiếp."
Trương Tử Đồng cầm ly rượu, thường thường liếc mắt nhìn một cái cô gái hơi hơi mỉm cười giữa đám người, tuy rằng cách một khoảng, vẫn cảm thấy mỹ mãn.
"Trương tổng."
Trong lúc ngẩn người, Trầm Tùy Thâm đánh gãy sự chăm chú của nàng, thu hồi tinh thần, "Trầm tiên sinh, cám ơn ngươi đã đến đây."
"Hẳn là nên đến." Ngữ điệu hiền hoà, biểu tình lạnh nhạt, càng tiếp xúc nhiều, càng bị khí chất thanh đạm trên người Trầm Tùy Thâm thuyết phục, giống như rượu ngon ủ lâu năm, ủ càng lâu càng thơm.
Đáng tiếc ngay từ đầu Trương Tử Đồng đã đem Thanh Khê cùng Trầm Tùy Thâm cho rằng có quan hệ không bình thường, cho dù có thưởng thức, cũng sẽ có một trận chua chua, gặp mặt "Tình địch", phần lớn là như thế.
"Dự án Công viên văn hóa thung lũng, xin Trương tổng chú ý nhiều hơn."
"Có ý gì?"
"Đã nói đến đây, cũng không tiện nói nhiều thêm nữa, vấn đề dự án, Trương tổng hẳn là quen thuộc hơn ta."
Trầm Tùy Thâm khẽ gật đầu, lập tức cáo từ, để lại Trương Tử Đồng một mình nhíu mày.
Nếu Trầm Tùy Thâm là tiểu ngật đáp* trong lòng nàng, vậy người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng này chính là một tảng đá phiền muộn khổng lồ đè ép trong lồng ngực nàng.
(*Khối u nhỏ - Nỗi phiền lòng)
Hồ Dịch Bân đã sớm nhìn thấy Trương Tử Đồng, bắt đầu từ lúc nàng cùng Triệu Thanh Khê đi đến đại sảnh, hắn vẫn luôn đứng ở bên cạnh Lữ Đào, đợi đến khi Trầm Tùy Thâm đi rồi mới bước đến.
"Tử Đồng, gần đây thế nào?"
Hồ Dịch Bân làm việc ở Cục quản lý đất đai, loại nhân viên chính phủ thường không thích hợp tham gia những bữa tiệc của doanh nghiệp như thế này nhưng hắn lại dám không hề cố kỵ gì cả mà tham dự, quả nhiên những thứ như thế lực này nọ không phải là thứ người bình thường có thể hiểu hết được, cong khóe môi, Trương Tử Đồng tao nhã cười, "Nhờ phúc của Hồ thiếu, mọi chuyện bình thường."
"Thật sự là nhờ 'Phúc' của ta." Hồ Dịch Bân khinh miệt cười, hạ giọng, "Ảnh chụp thế nào? Ta là mời nhân tài chuyên nghiệp a, không làm mất mặt ngươi cùng Triệu tiểu thư đi?"
Sắc mặt Trương Tử Đồng nháy mắt biến đổi, lạnh lùng nói: "Là ngươi?"
"A, với sự thông minh của ngươi, lâu như vậy, còn chưa biết là ta sao? Lễ vật tặng cho ngươi, thích không?"
"Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
"Ta không muốn thế nào cả, chính là muốn