Cánh cửa khép hờ bị người đẩy ra, Thanh Khê quay đầu lại, gương mặt Trương Tử Đồng mang theo tràn ngập men say đang đứng ở cửa, chậm rãi đến gần, "Ông ấy nói cái gì với ngươi?"
"Một ít chuyện cũ." Lòng bàn tay dán ở hai bên má có chút lạnh lẽo, Thanh Khê nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng, "Mùa hè cũng lạnh như vậy, ngươi rơi vào hầm băng sao?"
"Ngươi đồng ý với ông ấy sao?"
Ánh mắt Trương Tử Đồng hồng hồng, giống như là bị rượu tiêm nhiễm làm tràn ngập gơn nước, nàng nhìn người kia, muốn một câu trả lời.
"Ông ấy không có đưa ra yêu cầu với ta."
"Ngươi đồng ý với ông ấy sao?"
Vô thức lặp lại, Trương Tử Đồng ủy khuất mà bướng bỉnh nhìn nàng, giống như là muốn nhìn thấu vào lòng của nàng, giật giật khóe môi, ôn nhu vuốt ve khuôn mặt tinh sảo kia, "Ngươi say."
"A!" Trương Tử Đồng đột nhiên cười khẽ lên, mang theo run run, nàng vùi đầu vào lòng Thanh Khê, một lần lại một lần than nhẹ, "Ta say, ta say..."
Có đau lòng lan tràn trong hốc mắt, Thanh Khê tùy ý nàng tựa vào trên người mình, không dấu vết siết chặt hai tay đặt ở trên lưng nàng, chịu đựng cùng mất mát, một khi đã vỡ ra, đó là vết thương tối tra tấn người.
Ngoài cửa sổ đại khái đã là ánh trăng như nước, Thanh Khê ôm lấy người trong lòng, thật lâu không nói chuyện, yên lặng nhẩm đến sự thay đổi của ánh sáng và bóng tối, nàng tình nguyện như vậy, chậm rãi chờ thời gian chảy tới.
"Ta mệt mỏi." Đợi đến khi nàng nghĩ rằng người dựa trên người mình đã ngủ rồi, thanh âm nặng nề mà khàn khan của Trương Tử Đồng từ trong lòng truyền đến, có mê mang do say rượu, cũng có trở nên thanh tỉnh.
"Được rồi, chúng ta về nhà."
Vẫn là ngữ điệu rõ ràng thế nhưng trong đó lại có nuông chiều, Trương Tử Đồng lại như cũ rõ ràng mà từ chối: "Không được."
"Phòng số 0613, ta chờ không được."
...
Đại sảnh lầu hai đã không còn ồn ào náo động như trước, các nàng dừng lại quá lâu, khách mời sớm về hết.
Thanh Khê đỡ Trương Tử Đồng, không khí trong thang máy lạnh lẽo đến làm cho người ta ngạt thở, vén mái tóc dài trước trán Trương Tử Đồng ra, trên khuôn mặt xinh đẹp dính một lớp mồ hôi rất là đáng yêu, cũng làm cho Thanh Khê đau lòng, rốt cuộc là thân mệt hay là tâm mệt, mới có thể cho ngươi ngay cả về nhà đều chờ không được.
Mở cửa, thẻ phòng tùy ý vứt trên mặt đất, bóng dáng Trương Tử Đồng ở trong căn phòng còn chưa bật đèn có vẻ bất lực co rúm lại, Thanh Khê nhặt thẻ phòng lên, đặt ở trên cửa, nương ánh trăng xuyên qua tấm màn lụa mà đi bậy đèn.
"Tách", "Tách".
Hai tiếng, ngọn đèn sáng lên, lại tắt mất.
Ánh sáng trong giây lát mang đến sự mù lòa tạm thời, mọi thứ chung quanh đều chìm vào đen tối, chỉ có phần cảm giác rõ ràng kia còn quẩn quanh ở trong đầu.
Thân thể mềm mại dính sát vào sau lưng nàng, hơi thở mang theo hương rượi nặng nề phả vào cổ, không có gì khác ngoài sự bất lực, còn có những giọt nước mắt, cảm xúc phức tạp làm cho nàng run run rất nhỏ, là đau lòng hay là trong lòng chua xót, mơ hồ khó có thể nhận ra.
Nụ hôn ôn nhu mà nhẵn nhụi dừng ở trên mặt, chạm vào trên đầu vai, đem mái tóc dài cuộn lên tinh tế xõa ra, Trương Tử Đồng xoay người Thanh Khê qua, gắt gao nhìn vào đôi mắt thanh thấu mà ôn nhu kia, đồi diện nhìn nhau, nhẹ giọng hỏi: "Thanh Khê, ngươi là của ta sao?"
Giống như ngàn vạn ngôi sao rơi xuống mặt hồ, Thanh Khê vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt lóe sáng kia, giờ phút này, ngoại trừ dứt khoát kiên quyết, lòng của nàng không còn bất an hay do dự, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi đỏ mọng sáng bóng mê người, thấp giọng nỉ non: "Đúng vậy, ta là của ngươi."
Ánh trăng mỏng manh hòa cùng màn đêm sâu xa, gương mặt gợi cảm mà tinh xảo của Trương Tử Đồng trong khung cảnh mờ ảo mang theo nét mị hoặc cùng yêu diễm điên đảo chúng sinh, hai đôi môi quấn lấy nhau, có thanh âm chấn động lòng người từ lồng ngực truyền ra, nàng từ từ nhắm hai mắt, giống như thở dài, giống như một lời thề, trầm trọng uyển chuyển như viết ra những tình cảm trong cuộc sống vướn bận triền miên. Nàng nói: "Được, ngươi là của ta."
Chiếc váy dài bóng