Nhật Mộ Ỷ Tu Trúc

Chương 53


trước sau

Edit + Beta: Vịt

Tề Mộ thần sắc mệt mỏi.

Tâm Hứa Tiểu Minh lộp bộp một tiếng: "Ỉu xìu vậy?"

Tề Mộ xoa xoa mi tâm nói: "Tớ cảm thấy tớ thi hỏng rồi."

Hứa Tiểu Minh nghe cậu nói vậy, cũng không làm ồn nữa, hắn trơ mắt nhìn Tề Mộ 1 năm nay, hắn hiểu Tề Mộ có bao liều mạng bao cố gắng, có bao sức lực muốn thi được thành tích tốt.

Vốn bài chuyên ngành đã trải qua rất không dễ, sau khi về trường lại bắt đầu sống chết với môn văn hóa. Hứa Tiểu Minh thiết thân nghĩ, mình tuyệt đối không làm được, cho nên hắn lựa chọn đường tắt đại học ra nước ngoài.

Trong lòng Hứa Tiểu Minh cũng rất khó chịu: "Thành tích vẫn chưa có, đừng ủ rũ."

Tề Mộ nằm ngửa ở trên giường, nhìn trần nhà nói: "Tớ cảm thấy quá sức."

Hứa Tiểu Minh nói: "Điểm bài chuyên ngành của cậu rất cao, cũng không phải đi thiết kế, nếu là mỹ thuật thì văn hóa sẽ ít hơn rất nhiều."

Tề Mộ nhắm mắt lại: "Nhưng với tớ mà nói đã rất cao."

Hứa Tiểu Minh cũng không biết an ủi hắn thế nào: "Có thể được......"

Tề Mộ thở phào một hơi.

Hứa Tiểu Minh rất đau lòng cậu, không nhịn được nói: "Cứ phải đến Thanh Hoa sao?"

Tề Mộ bị hắn hỏi sửng sốt.

Hứa Tiểu Minh trấn an cậu: "Doãn Tu Trúc đã không phải trước kia nữa, cậu ấy có thể chăm sóc tốt bản thân, cậu cần gì tạo áp lực cho mình lớn như vậy."

Viện Mỹ thuật Thanh Hoa rất tốt, nhưng nếu Tề Mộ thật sự muốn theo đuổi cảnh giới cao hơn của mỹ thuật, còn có nhiều lựa chọn hơn, ví dụ trường cũ của Kiều Cẩn — Học viện Mỹ thuật Paris.

Cái này nói ra có chút châm chọc, xin vào trường quốc tế đối với gia đình bình thường mà nói rất khó, nhưng đối với tình hình của bọn họ, ngược lại còn đơn giản hơn trong nước chút.

Tề Mộ hoàn toàn không cần thiết liều mạng với môn văn hóa, nếu thật sự thích vẽ, có tương lai rộng mở hơn có thể chạy.

Tề Mộ cả nửa ngày cũng không nói ra được một câu. Cậu thích vẽ sao? Thích. Vậy tại sao muốn sống chết cắn lấy Mỹ thuật Thanh Hoa không buông? Bởi vì Doãn Tu Trúc.

Nếu như không phải Doãn Tu Trúc, cậu sẽ không có 2 năm này, cũng sẽ không ý thức được hóa ra mình thích thuốc màu.

Nhưng nếu như lựa chọn giữa sắc màu hoa mỹ và Doãn Tu Trúc, cậu sẽ không chút do dự lựa chọn cái sau.

— Lúc ý nghĩ này xông vào đầu, cậu ngây dại.

Tại sao muốn lựa chọn Doãn Tu Trúc, tại sao tình nguyện vứt bỏ sở thích cũng phải lựa chọn Doãn Tu Trúc.

Bởi vì cậu trước khi thích vẽ đã trước......

Không, không! Tề Mộ luống cuống, không phải như vậy. Cậu......

Tề Mộ bỗng dưng nhớ tới dấu chấm nhỏ. Đúng, cậu thích dấu chấm nhỏ, cậu vẫn luôn chờ cô gái này, một mực chờ cô.

"Anh Mộ?" Hứa Tiểu Minh gọi cậu.

Tề Mộ hoàn hồn, thần sắc có chút khó coi.

Hứa Tiểu Minh cho rằng cậu vẫn đang lo chuyện thành tích, liền lại nói: "Được rồi, trước đừng nghĩ tồi tệ như vậy, có lẽ cậu thi rất tốt!"

Tề Mộ trì độn gật đầu: "Ừ."

Hứa Tiểu Minh thấy cậu thật sự không hăng hái lắm, liền nói: "Vậy cậu nghỉ ngơi đi, bọn mình hôm nào lại tụ tập."

Tề Mộ nhưng không muốn một mình ở trong phòng, cậu sợ mình lại nghĩ lung tung: "Đi đâu, chỗ cậu đặt rồi sao? Đi thôi, chờ tớ có thành tích, tớ sợ tớ ngay cả cơm cũng không ăn vào."

Hứa Tiểu Minh an ủi cậu: "Sẽ không đâu, các cậu nhất định đều có thể hài lòng như ý!"

Tề Mộ rời giường thay quần áo, Hứa Tiểu Minh đang gọi điện thoại thông báo.

Suy nghĩ một chút vẫn là rất khó chịu, mặc kệ thành tích thế nào, một đám người bọn họ cũng phải đường ai nấy đi. Hứa Tiểu Minh ra nước ngoài, Phương Tuấn Kỳ hẳn sẽ từ 985 nhảy lấy đà, cụ thể đi đâu vẫn chưa quyết định, Ngụy Bình Hi tốt nghiệp trực tiếp đi bộ đội, Doãn Tu Trúc và cậu......

Ở chung một chỗ sớm chiều 3 năm, qua hè này sẽ phải mỗi người mỗi nơi.

Con người luôn phải lớn lên, bạn bè tốt hơn nữa cũng không thể ở cùng nhau cả đời, huống chi người rời đi, tình nghĩa vẫn còn đây.

Những đạo lý này Tề Mộ đều hiểu, nhưng một khi phải chia tay, vẫn đau đến tê tâm liệt phế.

Vốn mấy người ngồi cùng nhau cũng chỉ ăn bữa cơm, Ngụy Bình Hi làm câu: "Uống chút rượu đi."

Hứa Tiểu Minh nói: "Được á, dù sao cũng tốt nghiệp rồi, không say không nghỉ!"

Tề Mộ cũng trong lòng buồn phát sợ, đáp: "Ok."

Doãn Tu Trúc nhìn về phía cậu, Tề Mộ không muốn để anh lo lắng, không để lộ ra quá lo âu, còn cười nói: "Cậu cũng uống chút, dù sao cũng chẳng sao cả."

Doãn Tu Trúc cười theo cậu: "Ừ."

Hứa Tiểu Minh đi lấy rượu, hắn thích thú nhất, lại say nhanh nhất, chưa được mấy chén đã bắt đầu gào khóc thảm thiết: "Không muốn tốt nghiệp, không muốn xa các cậu...... Anh Mộ à, chúng ta sau này gặp mặt cũng chỉ có lễ Giáng Sinh thôi......"

Trong lòng Tề Mộ cũng như ngâm vào mướp đắng, vừa chát vừa chua: "Được rồi, cũng không phải sinh ly tử biệt."

Hứa Tiểu Minh khóc lớn nói: "Các cậu đều là tâm địa sắt đá! Ở cùng nhau nhiều năm như vậy, phải chia xa một chút cũng không buồn!"

Phương Tuấn Kỳ nghe không nổi nữa: "Câm miệng!"

Y còn chưa dứt lời, Hứa Tiểu Minh đã bùng nổ: "Phương Tuấn Kỳ tên khốn cậu! Ông đây suốt ngày dính ruột dính gan với cậu, con mẹ nó cậu cả ngày không phải châm chọc tớ chính là mắng tớ ghét bỏ tớ!"

Phương Tuấn Kỳ: "......"

Hứa Tiểu Minh uống rượu, gan lớn hơn: "Tớ biết, cậu xem thường tớ, cảm thấy tớ vô tích sự, cảm thấy tớ không có tiền đồ! Yên tâm đi! Ông đây không chướng mắt cậu, ông đây sắp đi xa tha hương rồi!"

Sắc mặt Phương Tuấn Kỳ hết sức khó coi, tay cầm chén rượu nổi gân xanh.

Tề Mộ còn có chút lý trí, nói: "Hứa Tiểu Minh cậu được rồi đó, không thể uống thì uống ít đi, bị điên rượu cái gì!"

Nước mắt Hứa Tiểu Minh chảy ròng, không biết còn tưởng hắn bị bội tình bạc nghĩa: "Các cậu đều có tương lai, các cậu có bản lĩnh, chỉ chó má tớ không phải!"

Ngụy Bình Hi nói: "Học không giỏi thì không có tương lai? Vội cái gì, không chừng sau này cậu lăn lộn còn tốt hơn người khác."

Lời này Hứa Tiểu Minh thích nghe, víu lấy Ngụy Bình Hi nói: "Lão Ngụy, vẫn là cậu hiểu tớ, nếu không cậu dẫn tớ đi bộ đội đi, cậu xem tớ sau này có thể lăn lộn lên......"

Ngụy Bình Hi liếc hắn một cái: "Cái thân thể nhỏ con này của cậu? Huấn luyện quân sự đã một khóc hai nháo ba thắt cổ."

Hứa Tiểu Minh ỉu xìu, khoát tay nói: "Ông đây ra nước ngoài thăm dò tình hình địch, coi như vì nước làm vẻ vang!"

Ngụy Bình Hi cười nói: "Vậy ngài cố lên, cố gắng gieo họa cho tư bản chủ nghĩa."

Thời gian 2 bọn họ nói vài lời, Phương Tuấn Kỳ đã làm liền 3 chén.

Tề Mộ cướp chai rượu của y: "Uống vội như vậy làm gì?"

Phương Tuấn Kỳ không lên tiếng.

Tề Mộ nhìn bộ dạng kia, trong lòng bỗng nhiên khó chịu không nói rõ được, cậu thả lỏng tay nói: "Uống cùng đi, một mình uống không có ý nghĩa!" Vừa nói cạn một chén với Phương Tuấn Kỳ.

Doãn Tu Trúc nhận thấy được Tề Mộ có chút không vui, anh nhìn tới.

Tề Mộ lại hơi không chịu nổi tầm mắt anh, cậu cũng rót cho Doãn Tu Trúc một chén, nói: "Uống! Hôm nay thử tửu lượng, xem bọn mình ai tửu lượng tốt nhất!"

Hứa Tiểu Minh nói: "Khẳng định anh Mộ cậu tốt á, chú Đại Sơn ngàn chén không gục, cậu cũng không kém bao nhiêu."

Kỳ thực tửu lượng Tề Mộ thật sự bình thường, không tính là quá kém, nhưng muốn so với Đại Sơn vẫn kém xa.

Hứa Tiểu Minh không thể nào uống rượu, cho nên không dám cầm rượu đỏ, lại ngại cầm Champagne, dứt khoát cầm bia ủ nguyên chất nghe nói rất MAN.

Hắn coi rượu này là bia mà uống, nhưng kỳ thực số độ của rượu này không khác rượu đỏ lắm, cách rót như vậy, cuối cùng cũng toàn bộ say.

Ngụy Bình Hi cũng bắt đầu kéo ria mép hát tuồng, Hứa Tiểu Minh thì cầm chai rượu làm bowling, nhất định muốn làm grand slam.

Tề Mộ cười ha ha, nói: "Lão Phương, đó là bowling, không phải rượu!"

Phương Tuấn Kỳ đang nhặt lên chai rượu mà con gà nào đó làm đổ: "......"

Doãn Tu Trúc cười nói: "Tề Mộ cậu say rồi."

Tề Mộ nghiêng đầu nhìn anh: "Cậu nói cái gì?"

Doãn Tu Trúc cũng hơi choáng, anh nhìn dáng vẻ kia của Tề Mộ càng nhìn càng đẹp: "Tớ nói cậu......"

"Huh?" Tề Mộ ghé sát vào anh.

Doãn Tu Trúc một trận miệng đắng lưỡi khô.

Phương Tuấn Kỳ nói: "Gần đủ rồi, đã say như gấu rồi, về thôi."

Tỉnh táo cũng chỉ còn lại Phương Tuấn Kỳ và Doãn Tu Trúc, đáng tiếc Doãn Tu Trúc hiện tại cũng có chút mơ hồ, bị Tề Mộ làm cho lắc lư.

Phương Tuấn Kỳ cầm lấy điện thoại của Ngụy Bình Hi và Hứa Tiểu Minh, gọi cho tài xế của bọn họ.

Doãn Tu Trúc cũng tỉnh táo chút: "Tớ đưa Tề Mộ về nhà."

Tề Mộ vừa nghe thấy về nhà, làm ồn nói: "Không về! Tớ không về!"

Hứa Tiểu Minh xướng theo: "Không về nhà là không về nhà, tối nay chúng ta không về ~"

Ngụy Bình Hi cũng lắc đầu như trống bỏi: "Tiểu Cự hôm nay ở nhà, tớ về sẽ bị con bé mắng chết."

Phương Tuấn Kỳ thật muốn cho mỗi đứa một gậy, đánh bọn họ bất tỉnh.

Hứa Tiểu Minh bình thường không có gan, uống rượu vào gan lớn: "Lão Ngụy à, ba mẹ cậu nghĩ sao vậy, sao lại cho nữ thần của tớ cái tên như vậy? Tiểu Cự? Nữ Cự Nhân sao?"

(Nữ và Cự ghép lại với nhau thành tên của Ngụy Bình Cự (姖))

Ngụy Bình Hi nói: "Chẳng lẽ con bé không phải Nữ Cự Nhân?"

Hứa Tiểu Minh: "......"

Tề Mộ: "Đừng nói vậy, người ta là con gái."

Ngụy Bình Hi: "Con gái? Nói nữ hán tử cũng vũ nhục nữ hán tử!"

Hứa Tiểu Minh thổn thức nói: "Trách ba mẹ cậu, cô gái xinh đẹp, đặt cái tên kỳ cục vậy, lại còn bị các cậu gọi thành Nữ Cự Nhân!"

Tề Mộ say đến choáng đầu, nhưng vẫn nhớ giảng hòa: "Tớ cảm thấy con bé rất đáng yêu, ai quy định con gái nhất định phải dịu dàng ngoan ngoãn? Nghiêm túc chút cũng rất có mị lực."

Ngụy Bình Hi khoát tay một cái nói: "Đừng nhắc tới phụ nữ nhà tớ, chân tớ mềm!"

Lúc này tài xế từng nhà lên tới, không dễ dàng tóm lấy thiếu gia nhà mình đi.

Phương Tuấn Kỳ hỏi Doãn Tu Trúc: "Cậu không sao chứ?"

Doãn Tu Trúc nhìn vẫn rất bình tĩnh: "Không sao."

Phương Tuấn Kỳ nói: "Vậy Tề Mộ liền giao cho cậu."

Doãn Tu Trúc gật đầu, trong lòng nghĩ: Tề Mộ đương nhiên là của tớ.

Đủ để thấy được, Doãn thiếu gia đã quá say.

Bất quá dù say thế nào cũng vẫn còn chút lý trí, về nhà là không có vấn đề. Doãn Tu Trúc dắt tay Tề Mộ, hai người cùng nhau lên xe.

Tài xế hỏi: "Trước đưa Tề thiếu gia về sao?"

Tề Mộ lập tức nói: "Tôi không về! Đại Sơn bắt cóc Đại Kiều rồi, tôi không muốn về nhà!"

Doãn Tu Trúc cười đến hết sức dung túng: "Vậy được, đến chỗ tớ ngủ."

Tề Mộ gật đầu lung tung: "Dù sao cũng không về nhà."

Doãn Tu Trúc nói với tài xế: "Trực tiếp về nhà."

Lúc về Doãn trạch Tề Mộ đã ngủ, tài xế hỏi: "Tôi giúp nhé."

Doãn Tu Trúc lắc đầu nói: "Không cần." Vừa nói anh đỡ Tề Mộ dậy, chầm chậm di chuyển vào phòng.

Tề Mộ ngủ tới mơ màng, ngoài miệng còn đang nói: "Không về......"

Doãn Tu Trúc buồn cười nói: "Ừ, không về."

Tề Mộ không lên tiếng nữa, đi 2 bước lại bắt đầu hừ hừ: "Nóng quá."

Trời tháng 6, buổi tối vẫn rất nóng, Tề Mộ lại uống nhiều rượu như vậy, thân thể sẽ nóng lên cũng bình thường.

Doãn Tu Trúc nói: "Lập tức vào nhà rồi, trong nhà có điều hòa."

Tề Mộ gật gật đầu, cũng không biết nghe rõ không.

Doãn Tu Trúc thu xếp cậu ở trên sofa, đứng lên nói: "Tớ đi rót cho cậu chén nước." Đáng tiếc trong nhà không có thuốc giải rượu, bất quá cũng không sao, muộn thế này rồi, ngủ một
giấc là được.

Tề Mộ trực tiếp ngủ trên sofa, cả người vừa nóng vừa khát, đại não quấy thành một đống keo.

Doãn Tu Trúc rót nước đến đây, Tề Mộ đã ngủ.

Tóc cậu hơi rối, hai gò má đỏ ửng, bởi vì uống quá nhiều rượu, cánh môi cực kỳ đẹp, giống như anh đào chín mọng.

Doãn Tu Trúc nhìn tới tâm nóng.

Có lẽ là khát, Tề Mộ liếm môi dưới, đôi môi bị nhiễm thủy sắc, khiến đại não Doãn Tu Trúc ong một tiếng. Anh như gặp quỷ mà cúi người, hôn lên đôi môi ngày nhớ đêm mong này.

Không sao cả...... Nhịp tim Doãn Tu Trúc rất nhanh, hết sức sợ hãi lại không ngừng tự an ủi — Tề Mộ say, cậu ấy không thể nào biết được.

Chỉ là lén hôn một cái, có lẽ sau này cũng không có cơ hội như vậy.

Trong nháy mắt cánh môi tiếp xúc, giống như bị điện giật, linh hồn Doãn Tu Trúc đang rung động.

Đây là Tề Mộ, Tề Mộ mà anh yêu.

Doãn Tu Trúc có chút tham lam, có lẽ anh có thể nhiều hơn chút nữa, chỉ một chút......

Ý nghĩ này mới vừa dâng lên, anh ngã vào trong một đôi con ngươi đen. Đột nhiên, tất cả ngọt ngào và lưu luyến toàn bộ biến thành lạnh buốt thấu xương, Doãn Tu Trúc chợt đứng dậy, không biết làm sao mà nhìn Tề Mộ tỉnh lại.

"Tớ......" Sắc mặt Doãn Tu Trúc tái nhợt, nóng lòng giải thích. Nhưng vô số lời vọt đến khóe miệng cũng trở nên vô lực vạn phần — Viện cớ thế nào cũng không thể che giấu sự thật anh hôn cậu.

Quá hồ đồ, anh rõ ràng đã hạ quyết tâm, rõ ràng đã......

Lúc đầu óc Doãn Tu Trúc rối loạn cào cào, Tề Mộ đứng dậy, cắn môi anh.

Con ngươi Doãn Tu Trúc chợt co rút, đay rối trong đầu biến thành trống rỗng.

Tề Mộ vòng lấy cổ anh, đầu lưỡi cử động, thử thăm dò muốn tách cánh môi anh ra. Oành một tiếng, chờ lúc Doãn Tu Trúc hoàn hồn, anh đã giữ lấy ót Tề Mộ, dùng sức hôn trả cậu.

Đó là một nụ hôn không có kết cấu gì, cũng không có chút kinh nghiệm gì càng đừng nói đến kỹ xảo. Bọn họ chỉ là không ngừng tìm kiếm đối phương, không ngừng đoạt lấy, không ngừng mà phát tiết tình cảm bí mật nào đó chưa biểu đạt ra.

Tới lúc Tề Mộ không thở được đẩy anh một cái, Doãn Tu Trúc vội vàng buông cậu ra.

Hai người một trên một dưới, mắt không chớp mà nhìn đối phương.

Doãn Tu Trúc chưa từng khẩn trương như vậy, nhịp tim anh sắp từ lồng ngực lao ra rồi, vui sướng cực đại che giấu nỗi sợ hãi và bất an, khiến anh mơ hồ mất đi năng lực suy nghĩ.

"Tề Mộ......" Cổ họng anh khàn gọi cậu, tràn ngập mong đợi.

Tề Mộ cũng đang nhìn anh, nghiêm túc nhìn anh: "Ừ."

Đôi môi Doãn Tu Trúc run rẩy, rõ ràng là anh đang rũ mắt nhìn cậu, nhưng lại giống như đảo lộn, bởi vì trái tim anh nắm trong tay Tề Mộ, cậu dễ dàng có thể bóp nát nó.

"Tớ thích cậu." Doãn Tu Trúc cho rằng mình kiếp này cũng không có tư cách nói những lời này.

Mắt Tề Mộ không chớp mà nhìn anh, dường như có chút không phản ứng kịp.

Doãn Tu Trúc lại không muốn dừng lại, nếu như đây là mơ, anh nguyện ý ngủ dài không tỉnh: "Tề Mộ, tớ yêu cậu."

— Tề Mộ, tớ thích cậu.

— Tề Mộ, tớ yêu cậu.

Hai câu này cùng với rượu cồn trộn lẫn vào nhau, qua thời gian rất lâu mới tiến vào trong đầu Tề Mộ.

Cậu nhìn người trước mắt, nhìn gương mặt trắng nõn của anh, nhìn ngũ quan tuấn mỹ của anh, nhìn con ngươi anh thâm tình như biển, cảm thấy giấc mơ này chân thực tới có chút quá mức.

Nhưng lại không nỡ tỉnh lại.

Tề Mộ đứng dậy, đè Doãn Tu Trúc trên lưng sofa.

Cậu có chút choáng, đầu bị lắc lư càng khiến mơ hồ, thế là cậu cảm thấy người trước mắt càng đẹp.

Cậu quỳ gối trên sofa, ngón tay từ trán trơn bóng của anh hướng xuống, vuốt ve lông mày nhỏ dài của anh, khóe mắt cụp xuống, sống mũi cao thẳng, còn có đôi môi thật mỏng.

Thật đẹp, Tề Mộ thấp giọng nói: "Tớ cũng thích cậu......"

Doãn Tu Trúc mở to mắt, biểu tình trên mặt đã không cách nào dùng mừng như điên để hình dung. Anh gắt gao nhìn chằm chằm Tề Mộ, mắt cũng không chớp mà nhìn, sợ chớp mắt một cái, Tề Mộ sẽ biến mất tăm.

Ngón tay Tề Mộ rơi vào trên môi anh, bản thân cũng cười. Đây không phải Doãn Tu Trúc...... Tề Mộ nhắc nhở chính mình...... Đây là giấc mơ của cậu, là vọng tưởng của cậu đối với một cô gái chưa quen biết.

Nếu là lúc trước, cậu có lẽ sẽ lập tức từ trong mộng tỉnh lại, nhưng lúc này cậu lại không muốn tỉnh lại. Cậu biết mình không thi đỗ Mỹ thuật Thanh Hoa, cậu biết mình sắp tách ra với anh, đã như vậy, sao không hưởng thụ giấc mơ này?

Đây là dấu chấm nhỏ, đúng, là dấu chấm nhỏ, không phải Doãn Tu Trúc. Tề Mộ càng không ngừng nói với chính mình, dần dần cũng tin tưởng.

Cậu không thỏa mãn dùng ngón tay để miêu tả hình dáng anh, cậu cúi đầu hôn lên trán anh, lông mày anh, ánh mắt anh, cuối cùng dừng lại trên môi anh.

"Tớ thích dáng vẻ cậu......" Tề Mộ khẽ thở dài, "Tiểu cú......" Cậu dừng lại, ý thức được cái này không đúng, dấu chấm nhỏ không phải tên, không nên gọi như vậy.

Bất quá cũng không sao cả, dù sao cũng là mơ, Tề Mộ lại mở miệng: "Chúng ta qua lại đi, tiểu......"

Doãn Tu Trúc nghe được.

Tiểu Cự.

(Thật ra dấu chấm nhỏ (tiểu cú hào) đọc là [xiǎojùhào], đọc giống với Tiểu Cự [xiǎojù]; huhu vì vậy mà chúng ta mới phải chịu ngược:(((((()

Tề Mộ coi anh là Ngụy Bình Cự?

Doãn Tu Trúc như rơi vào hầm băng. Tề Mộ thích Ngụy Bình Cự, người cậu ấy muốn hôn là cô ấy, ngón tay cậu ấy muốn miêu tả chính là ngũ quan cô ấy, môi cậu muốn hôn chính là......

Sau vui sướng cực đại là tuyệt vọng ngập đầu.

Linh hồn Doãn Tu Trúc dường như bị người cứng rắn từ trong thân thể kéo ra, anh mờ mịt nhìn xung quanh, cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghĩ được.

Chỉ có vũng bùn đen kịt, đưa dây leo lạnh ngắt, giương nanh múa vuốt đánh về phía anh.

Tề Mộ không thể nào thích anh. Tề Mộ thích con gái. Hiện tại cô gái này có tên rồi.

Tề Mộ không thuộc về anh.

Tề Mộ mà anh khắc tận xương tủy, sẽ rời khỏi anh.

Trời long đất lở, Doãn Tu Trúc cảm nhận được tuyệt vọng còn đáng sợ hơn cái chết.

Mà lúc này Tề Mộ vậy mà hôn anh, dùng biểu tình ngọt ngào, chan chứa vui mừng mà hôn anh.

Cậu đang không ngừng hôn anh, cậu đang hôn người trong tưởng tượng của cậu.

Doãn Tu Trúc chưa từng nghĩ tới, hóa ra hôn môi có thể đau khổ như vậy.

Bóng tối trong lòng bởi vì nụ hôn của Tề Mộ mà lan tràn điên cuồng, lúc rốt cục hòa thành một thể với vũng bùn, Doãn Tu Trúc khóa eo Tề Mộ lại, đè cậu phía dưới.

Tề Mộ vẫn đang cười với anh, trong mắt toàn là mê luyến lộ liễu.

Doãn Tu Trúc mặt không biểu tình, thô bạo mà vén quần áo cậu lên, nụ hôn nóng bỏng rơi vào trên thân thể cậu.

Đây là của anh...... là của anh......

Đây chỉ có thể là của anh!

Doãn Tu Trúc mút vào xương quai xanh của cậu, điên cuồng mà lưu lại dấu vết màu đỏ, dường như như vậy là có thể chứng minh người này là của anh, ai cũng không thể cướp đi.

Tề Mộ giơ tay lên, giống như muốn đẩy anh ra.

Động tác giống như cự tuyệt này kích thích Doãn Tu Trúc, anh chế trụ cổ tay cậu, cúi người ngậm phấn hồng trước ngực cậu.

Tề Mộ rên rỉ, tay trong nháy mắt không có khí lực, cả người mềm tới không còn hình dạng. Nụ hôn Doãn Tu Trúc một đường xuống dưới, thô bạo mà sốt ruột, lúc anh ngậm lấy tính khí Tề Mộ, Tề Mộ thất thanh nói: "Không...... Không cần......"

Không cần cái gì.

Không cần anh ư.

Nhưng anh muốn cậu, muốn sắp điên rồi.

Doãn Tu Trúc kích thích nơi nhạy cảm thân thể cậu, không khó khăn đã khiến cậu bắn ra.

Kỳ thực nên dừng lại, không nên tiếp tục nữa.

Nhưng vừa nghĩ tới Tề Mộ là bởi vì người khác mà ý loạn tình mê, là bởi vì người khác mà động tình như vậy......

Từ nay về sau, anh cũng không thể đến gần Tề Mộ nữa, không có khả năng có được cậu nữa, thậm chí ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không có.

Doãn Tu Trúc cúi đầu hôn cậu, cậy mạnh chiếm hữu cậu.

Tiền hí cũng không đầy đủ, độ bôi trơn của tinh dịch cũng không đủ, cho dù mượn gây mê của rượu cồn, đấu đá lung tung như vậy đối với ai mà nói cũng toàn là thống khổ cực đại.

Doãn Tu Trúc không muốn hưởng thụ. Cả đời chỉ có một lần, anh chính là bươm bướm lao vào lửa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện