Chương 11: Âm Dương Thập Phương Chuyển Linh Trận
“Khi nào tiến hành?”
Trong một cung điện xa hoa đột nhiên vang lên một giọng nói nghe như chuông bạc thánh thót mà trong trẻo, đây là âm thanh của nữ nhân.
Từ phía ngoài điện đi vào một cái mười bảy mười tám tuổi thiếu nữ, thân ảnh mặc một bộ hồng y váy dài, khuôn mặt như mỹ xinh đẹp vô cùng, đôi mắt màu biếc tự mang mị hoặc cùng với đôi môi đỏ tươi bóng bẩy càng làm cho nhan sắc nàng trở nên xinh đẹp tuyệt trần, tóc nàng đen trải dài đến mông, làn da mềm mịn lấp lánh như ngọc, đôi chân dài thẳng tắp đi trên một đôi hồng sắc giày cao gót càng làm cho nàng trở nên cao quý.
Như loại này nữ nhân khi đi ra ngoài sẽ khiến cho không biết bao nhiêu nam tử chịu quỳ dưới chân của nàng đây.
Mà cô gái này chính là Mạn Thiên người từng xuất hiện trong cái khổng lồ cung điện khi xưa.
“Mạn Thiên, ngươi lại đến.”
Từ chỗ sâu trong cung điện vang lên một giọng nói.
Dát dát.
.
.
Từ nơi sâu trong cung điện đi ra một lão trung niên toàn thân là một bộ hoả hồng phục sức, thân hình cao lớn, khuôn mặt chữ điền toát lên một vẻ trung hậu.
Ra khỏi cung điện chỗ sâu đi đến Mạn Thiên trước người cách tầm một mét lúc này hắn mới dừng lại.
Nhìn lấy mỹ nữ trước mặt trong mắt hắn loé lên một vòng dị sắc, chỉ là dị sắc chợt loé lên cũng ngay lập tức biến mất cũng không biết hắn có ý đồ gì.
Nhìn lấy người mới xuất hiện Mạn Thiên không khỏi chau mày bởi vì vừa nãy trong mắt hắn dị sắc nàng cũng nhìn thấy, nó mặc dù cực nhanh thì biến mất nhưng cũng không thoát khỏi cái nhìn của nàng.
Gặp Mạn Thiên như vậy tên trung niên kia cũng không cảm thấy gì thất lễ mà chỉ cười cười
“Đừng như vậy suốt ngày cau có, với nhan sắc của ngươi người có dị tâm với ngươi cũng không phải ta một người!”
Mạn Thiên nghe vậy cũng không nhìn thẳng bởi vì điều này nàng cũng biết, ngày ngày không có mấy đạo dị sắc nhìn trộm nàng hôm đó đều là ngày kỳ lạ.
Đối với điều này nàng mặc dù đã sớm thành thói quen nhưng dù sao cũng cực kỳ chán ghét.
“Hồng Tâm, khi nào tiến hành?” Mặc dù đối với hành động này cực kỳ chán ghét nhưng nàng cũng không để tâm mà lại lập tức đi vào vấn đề chính.
Nghe lấy lời này Hồng Tâm trung niên cũng thu lại chính mình bỡn cợt nghiêm túc trả lời.
“Một tháng nữa là ngày Nhật, Nguyệt, Tinh Thần cùng hiện, ta đã tính toán chúng ta có thể dựa vào ngày này lợi dụng Nhật Nguyệt Tinh Thần chi lực phá bỏ một góc kết giới.”
“Ngươi nghĩ rằng chỉ bằng Nhật, Nguyệt, Tinh Thần ba loại lực lượng liền có thể.”
“Có thể.” Thấy Mạn Thiên không tin hắn liền đập đinh đóng cột một câu.
Ngập ngừng một lát hắn lại nhìn về phía nơi xa nói tiếp:
“Dĩ nhiên đối với loại này vây khốn chúng ta thì chỉ bằng ba loại lực lượng kia thì còn chưa đủ nên chúng ta còn cần một loại lực lượng nữa cùng có kết hợp.”
Nhìn lấy lão già này thần thần bí bí, Mạn Thiên vẫn như trước hồ nghi.
Nàng không tin chỉ bằng loại này bốn cái lực lượng liền có thể phá bỏ cái cấm chế này.
Phải biết năm đó cái này cấm chế chính là do hàng vạn vạn vạn người cùng nàng loại này chiến lực kết hợp không biết bao nhiêu loại lực lượng mà thành há lại chỉ cần có bốn loại lực lượng liền có thể phá được.
Bởi vậy nghe là về nghe.
Nhưng nàng lại không tin.
Hồng Tâm lão trung niên cũng không bởi vì nàng không tin mà cảm thấy tức giận mà chỉ cười nhạt.
“Không có cách, đây chính là cơ hội cuối cùng của chúng ta, chỉ duy nhất lần này là chúng ta có thêm ngoại lực giúp đỡ.”
“Ngươi phải biết điều này đại biểu cái gì, thành thì chúng ta thoát khỏi còn không thì chỉ có thể chôn xương ở nơi này mà thôi.”
Nghe lấy nời này Mạng Thiên còn định nói gì nhưng cuối cùng cũng không nói gì nữa mà chỉ im lặng đứng đó.
Sau một hồi im lặng hai người lại tiếp tục nói chuyện với nhau, chủ yếu là về chuyện phá bỏ cấm chế.
Khoảng chừng nửa giờ sau Mạn Thiên mới đi ra khỏi cung điện to lớn.
Đứng ở phía ngoài nhìn lên trên bầu trời dày đặc Tử Sắc Vân Vụ kia nàng không khỏi thở dài.
Một hồi sau nàng mới quyết định rời đi mà trước khi đi nàng cũng không quên liếc nhìn lấy cung điện phía sau một lát rồi mới như một con hồng Điệp vù một cái biến mất.
Mạn Thiên sau khi đi cung điện chỉ còn một mình Hồng Tâm lão trung niên.
Lúc này hắn đang một mình nhìn ra ngoài hướng lấy chính là hướng Mạn Thiên vừa rời đi.
Gặp thân ảnh nàng hoàn toàn biến mất lúc này hắn mới quay người một mình đi vào đại điện chỗ sâu.
Chỉ là ngay khi hắn đi vào liền có một giọng nói già nua vang ra.
“Ả ta đi rồi?”
“Đi rồi.”
Nghe lấy âm thanh này Hồng Tâm lão trung niên cũng không ngạc nhiên mà như là đã biết trước chỉ nhạt nhạt một câu rồi đi đến một cái Vương Toạ.
Yên tĩnh ngồi xuống hắn mới nhìn về phía âm thanh phát ra.
“Ngươi chắc chắn rằng chỉ bằng mấy nguồn lực lượng này liền có thể giúp chúng ta thoát khỏi nơi này?”
“Đương nhiên có thể,chỉ là …”
Từ trong bóng tối đi ra một thân ảnh, người này toàn thân được che đậy bởi hắc bào nhìn không thấy mặt mũi, chỉ biết hắn dáng người không cao lắm lại có vẻ hơi gù, nghe tiếng thì hẳn là một lão giả.
“Chỉ là làm sao?”
Gặp hắc bào lão giả ăn nói ngập ngừng Hồng Tâm không khỏi sốt ruột.
“Chỉ là ngươi nhẫn tâm để nàng lại làm tế phẩm hay sao?”
Nghe được lời này Hồng Tâm chỉ khinh thường cười một tiếng.
“Làm tế phẩm