Chương 21.
Vô đề
Cuộc sống hai người cứ như vậy lại một ngày nữa trôi qua.
Đối với chuyện này chuyện kia của hai người thì hai người cơ bản đều đã nói qua hết một lượt với nhau coi như là đối với nhau trải qua hiểu biết.
Đến chiều ngày hôm ấy một sự kiện bất ngờ xảy ra khiến hai người cảm thấy cực kỳ hoang mang.
Lúc ấy, Bốn giờ chiều.
Mây đen bắt đầu kéo đến che kín bầu trời, từng đợt mãnh liệt gió lớn kéo theo bụi bặm lướt ngang qua bầu trời.
Trên trời cao có từng tiếng sấm “đùng đoàng”, từng đợt tia sét ngang dọc chớp nháy lập loè chói mắt.
Cảnh tượng này khiến cho Thiên Thiên mấy ngày này đang lo lắng bất an càng trở nên gấp gáp.
Còn Tử Thiên lúc này cũng không còn như vậy thong dong.
Một cảm giác bất an cũng từ trong tâm thần của hắn tràn ra khiến cho hắn cả người bồn chồn lo lắng không yên.
Đối với chuyện này Tử Thiên cũng là thầm than Thiên Thiên nhạy bén có thể cảm nhận được bất an từ mấy ngày trước.
Chẳng trách cô ấy có thể thoát khỏi mấy trăm năm mối nguy mà bình an cho đến tận bây giờ.
Đứng ở ngoài sân, hai người nhìn lấy bầu trời đang không ngừng suy đoán cái này mối nguy nhưng khôn hề tìm được bất kỳ một cái gì manh mối.
Haizz!
Tử Thiên thở dài một tiếng.
Bàn tay to thô rát của hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay của Thiên Thiên dắt nàng vào nhà.
Đối với việc này hắn cũng đối với nàng nói qua: “Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, đừng lo lắng quá, đến lúc đó rồi tính tiếp.
”
Bình tĩnh lại cô nàng Tử Thiên mới lên trên nhà đối với bà mình hỏi thăm ngoài trời mây giông cùng trong lòng mình bất an.
Chỉ thấy bà hắn bảo: “Cái này là điềm xấu, còn là cái gì thì bà không biết được.
”
Bất lực hắn cũng đành thôi, từ bỏ đối với việc này.
Xuống dưới nhà.
Thiên Thiên cô nàng kia vẫn là linh hồn thể trạng thái, đang ưu sầu ngồi một góc.
Thấy nàng như vậy hắn cũng không có cách nào, chỉ đành đối với nàng an ủi vài câu.
…
Trời tối.
Mây đen che kín bầu trời đã tán đi nhiều, trả lại một màn đêm lấp lánh trăng sao.
Chỉ là, tiếng sấm “đùng đùng” cùng tia chớp lập loè vẫn còn đó, thi thoảng vẫn ngang dọc xuất hiện.
Trên trời cao, từng ngôi sao giống như đèn nhấp nháy lập loè lấp lánh.
Những ngôi sao này có vẻ như cùng mọi hôm to hơn cùng sáng hơn rất nhiều.
Chẳng những vậy.
Mặt trăng hôm nay rất tròn trịa cùng phi thường to lớn giống như nó không phải thực thể ngoài vũ trụ mà là ở trong khí quyển trái đất vậy.
Đối với những dị tượng này mọi người xung quanh hắn cũng rất là ngạc nhiên và lấy làm lạ.
Ban ngày mây giông thì coi như thôi, bọn họ có thể coi như là trước giông bão hiện tượng vì đúng là dự báo thời tiết có nói chiều hôm ấy có giông bão.
Nhưng cái hiện tượng tối nay lại là đánh đổ mọi người cái nhìn cũng như đánh đổ khoa học thiên văn cái nhìn.
Ai có thể nghĩ được mặt trăng lại đột nhiên to như vậy thù lù xuất hiện, che lấp bầu trời cơ chứ.
Cả đêm hôm ấy không ai ngủ được.
Có người cho là tai hoạ ập đến, có người lại cho là cảnh tượng thiên văn hiếm gặp.
Người người thức đêm nhìn chằm chằm cái mặt trăng này.
Có người đối thiên văn yêu thích liền chụp mấy tấm ảnh làm kỷ niệm.
Đêm nay có người vui cũng có người buồn.
Buồn nhất có lẽ không ai qua được cập đôi “tình người-duyên ma” kia.
Lúc này bất an đối với hai người đã dần dần tan biến.
Nhưng hai người cũng không vì thế mà lấy làm vui mừng, ngược lại còn tương đối lo lắng.
Bởi vì cả hai đều có một cái ý nghĩ.
Đó là: “Sóng ngầm trước bão” hiện tượng.
Một đêm không chút nào ngủ yên.
Trời sáng.
Cả hai người mới rời giường đi ra ngoài nhìn ngó xung quanh.
Lúc này, phía Đông nhất mặt trời đã lơ lửng treo cao, toả ra chính mình quang huy.
Để mọi người kì quái là mặc dù trời đã sáng nhưng mặt trăng vẫn còn chưa lặn, nó vẫn lơ lửng ở phía trên đầu, chỉ là nó bây giờ cùng tối qua nhỏ đi quá nhiều.
Mọi người nhìn lấy cảnh tượng này không ngừng chỉ chỏ.
“Có khi nào là Nhật thực không nhỉ?”
Có người hồ nghi hỏi.
“Nhật thực là có khả năng, nhưng mà Nhật thực sao dự báo thời tiết lại không thông báo gì?”
Hiện tượng này xảy ra khiến rất nhiều người đều liên tưởng đến đây là hiện tượng Nhật thực quý hiếm.
Có người đồng ý, cũng có rất nhiều người lại không tin đây là hiện tượng Nhật thực bởi vì theo như khoa học tính toán bây giờ còn chưa đến thời gian chuyện này xảy ra.
“Đây là chuyện không thể nào, thởi gian này còn chưa đến thời gian Nhật thực xảy ra.
”
Đang đứng ở sân nhà nhìn lên bầu trời Tử Thiên cùng Thiên Thiên lúc này lại lo lắng vô cùng.
Theo như bọn hắn suy nghĩ đây rất có thể là một lần Nhật thực, mà hai người bọn hắn bất an rất có thể theo lần này xảy ra.
…
Luân Hồi Giới.
Lúc này ở nơi này bầu trời cũng đã sáng tỏ từ bao giờ.
Ở từng cái trận nhãn đều đã có từng người toạ trấn, mỗi người bọn họ đều ngửa đầu nhìn về trời xanh.
Lúc này trên bầu trời có Liệt Nhật cùng Ngân Nguyệt treo cao, chúng nó giống như Hoàng Đế cùng Nữ Đế ngang nhau mà bước, phía sau chúng từng khoả từng khoả Tinh Thần toả ra quang huy cuồn cuộn càng làm cho Nhật Nguyệt hai vị trở lên Thần Thánh vô cùng.
Trong trời đất ba loại lực lượng cùng nhau bay múa tràn ngập khắp nơi.
Đừng nói Luân Hồi Giới.
Tất cả các giới đều là như vậy, kể cả các Nguyên giới, Giới diện, giới vực, vv… đều là như vậy.
Cảm nhận được trong trời đất ba loại lực lượng cuồn cuộn như hải lãng, tất cả mọi người đều đang ngóng nhìn ba loại lực lượng chở đợi chúng nó giao hợp.
Chỉ là, để mọi người thất vọng.
Ba loại lực lượng mặc dù đều đã hiện ra nhưng mà chúng nó còn chưa có muốn giao hợp xu thế.
Cái này đều để mọi người hỏi chấm nhìn nhau.
Cái này hay là lừa bịp rồi.
Đang lúc mọi người hồ nghi thì trong trời đất một cảm giác gay gắt mà nóng bỏng cảm giác lan tràn mà ra, chưa để mọi người kịp ngạc nhiên thì lại có một cảm giác nhẹ nhạng mà nhu hoà cùng một cảm giác tinh thần sung mãn mà sảng khoái cũng theo đó xuất hiện.
Cái này chẳng phải chính là đại diện lực lượng của Nhật Nguyệt Tinh Thần chi tượng sao.
Làm mọi người chưa kịp ngạc nhiên thì trên trời cao một khoả lại một khoả Liệt Nhật cùng Ngân Nguyệt liên tiếp xuất hiện.
Cứ mỗi lần hai bọn nó xuất hiện trong thiên địa thì trong trời đất đại diện lực lượng của chúng lại nồng nặc thêm một phần.
Chỉ năm phút trôi qua trên bầu trời mười tám khoả toa lớn khối cầu xếp thành hai hàng sóng vai mà đứng, phía xa bầu trời mặc dù không có mây nhưng lại Phong Lôi cuồn cuộn, phía xa xa ngàn vạn Tinh Thần lấp lánh toả ra cửu sắc quang trạch.
Hai hàng Nhật Nguyệt uy vũ sóng vai cùng Tinh Thần lấp lánh toả ra cửu sắc quang trạch, phía sau có Lôi minh cuồn cuộn.
Nhìn cảnh tượng này không khỏi khiến cho lòng người kinh hoàng.
Cái này giống như chúng nó đang làm cái đại lễ rước đón chính chúng nó chủ nhân vậy.
Nhìn lấy lấy trên trời kinh thiên dị tượng rất nhiều người đều lấy làm ngạc nhiên.
Dị tượng này cùng trong cổ thư ghi chép có phần không hề ăn khớp.
…
Mạc Thiên tộc đại điện.
Lúc này trong điện đã có đông nghịt người.
Phía trên cao nhất có một cái vương toạ, ngồi trên vương toạ là một cái lão già.
Người này toàn thân nhỏ bé, cái lưng hơi gù, làn da nhăn nheo giống như người sắp chết.
Hắn nhìn lên trời cao, hai mắt mờ đục nhìn chằm chằm lấy hai hàng Nhật Nguyệt trong lòng mãnh liệt rung động.
“Ông nội, cái này dị tượng có phải cùng cổ thư giống nhau.
”
Phía dưới có một cái nam tử trung niên nhìn lấy trời cao, lại nhìn về lão già trên vương toạ cúi người cung kính hỏi.
“Không giống.
”
Lão già vẻ mặt không đổi cũng không nhìn nam tử trung niên một cái chỉ nhàn nhạt trả lời.
Không đợi đám người hỏi tiếp, ông lão này lại nói tiếp: “Lần này dị tượng thêm tới tám cặp Nhật Nguyệt, chúng nó dị tượng cũng