Chương 29.
Thông thiên cự nhạc
Đứng trước thông thiên Cự Nhạc Tử Thiên trong lòng cảm khái.
Cái ngọn núi này chắc là sẽ có rất nhiều tài bảo cũng như máu thịt để lại nên lần này có lẽ sẽ là lần có thu hoạch lớn nhất từ trước tới giờ của hắn.
Dưới chân núi Tử Thiên linh hồn thần thức bay ra hòng tìm kiếm bảo vật, những năm này để tiết kiệm thời gian hắn đều làm như vậy, nếu không thì không biết phải tìm đến hồi nào mới xong.
Chỉ là …
Ngay khi Tử Thiên toả ra linh hồn thần thức thì lũ thần thức này giống như chìm vào biển sâu mà biến mất tăm hơi.
Đầu óc linh động một hồi hắn liền đoán ra được nơi này hẳn là không dùng được thần thức.
Cái này, không lẽ nơi này có cái gì huyền bí.
Khi hắn còn ở vùng lãnh địa phía ngoài, linh hồn thần thức của hắn mạnh đến mức đều có thể bao phủ đến phạm vi chòm sao Bán Nhân Mã(Centaurus) nhưng từ khi hắn xâm nhập vào vùng lãnh địa trung tâm thì thần thức của hắn giống như bị hạn chế đi rất nhiều.
Còn nhớ, tại vùng sa mạc cùng hoang mạc thì thần thức của hắn chỉ còn bao phủ được phạm vi mấy trăm triệu tỷ km đất đai, nhưng đến khi hắn tiến đến đồng bằng vùng đất kia thì thần thức của hắn giảm đi gấp mười lần.
Nhất là khi hắn đi qua con sông lớn đó cùng khu rừng tiến vào vùng cao nguyên, thần thức của hắn chỉ còn có mấy trăm tỷ km bao phủ.
Cái này đối hắn lúc đầu còn có chút khó hiểu nhưng mà động não một hồi hắn cũng hiểu được không phải thần thức của hắn yếu đi hay bị nơi này hạn chế mà là thần thức của hắn đang cô đọng lại.
Sự cô đọng này giống như là người luyện thể đang bài trừ tạp chất trong cơ thể, mà thần thức của hắn cũng giống như đây.
Việc này tiếp tục tiếp diễn cho đến khi hắn tiến vào đến nơi này.
Từ cao nguyên đi đến vùng xương cốt, thần thức của hắn giảm mất mười lần, khi tiến vào vành đai ngoài lại giảm mất mười lần, cứ như vậy cho đến bây giờ… khi mà hắn còn đứng ở chân Cự Nhạc thần thức của hắn chỉ còn mấy chục triệu km bao phủ.
Điều này cũng không có gì, cái này hắn đã thử đi thử lại nhiều lần, mỗi khi thần thức bao phủ diện tích hạ xuống hắn đều thử lại một lần quả nhiên không có sai đi đâu.
Như ban nãy khi mà từ vùng vành đai giữa đi ra thần thức của hắn lập tức từ mấy trăm triệu km bao phủ xuống còn có mấy chục triệu, nhưng khi hắn quay lại vùng vành đai giữa thì độ bao phủ vẫn là mấy chục triệu km bao phủ mà không hề có tăng lên dấu hiệu.
Mặc dù linh hồn của hắn thời gian qua có tăng lên rất nhiều nhưng mà thần thức cũng không hề có tăng lên mà dường như chỉ càng ngày càng cô đọng lại, dù hắn có dùng phương pháp nào đi chăng nữa, linh hồn có tăng lên bao nhiêu cấp thì linh hồn thần thức cũng không có tăng lên mà chỉ ngày càng cô đọng hơn mà thôi.
Giống như đây chính là giới hạn của hắn rồi.
Cái này đối hắn hiện tại đã là điều bình thường.
Nói thì lâu nhưng nghĩ lại rất nhanh.
Khi nãy hắn bước lên Cự Nhạc liền phát hiện linh hồn thần thức của mình không dùng được nữa nên lập tức lùi về vùng lãnh địa phía ngoài.
Quả nhiên ngay khi hắn thoát ra khỏi Cự Nhạc thì linh hồn thần thức của hắn lại quay lại và không có gì thay đổi, vẫn cứ là mấy chục triệu km bao phủ như trước.
Vậy nên hắn mới suy đoán, vùng núi này không cho phép hắn dùng thần thức, hoặc là có một vật nào đó ngăn cản hắn làm điều này.
Nếu như hắn muốn tại nơi này sử dụng thần thức thì tìm được và phá giải cái bí mật kia mới được.
Cái này làm trong lòng hắn nổi nên quyết tâm ý nghĩ.
Nhưng mà cái quyết tâm này lại nhanh chóng tụt xuống.
Cái này giống như đánh đố người đây mà, thần thức dùng không được thì làm sao mà tìm.
Có tìm được cũng phải mất rất lâu thời gian cùng công sức mới có thể làm được a.
Suy nghĩ một hồi Tử Thiên quyết định đi lên.
Nghĩ không ra cách nào thì chỉ còn cách tự thân vận động mà thôi.
Đến đều đã đến, không có lý do nào lại bỏ cuộc tại nơi này được.
Nơi này đã thần bí cùng thử thách hắn như vậy thì hẳn là nó sẽ chứa đựng một cái kinh thiên động địa bảo vật.
Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, như cổ nhân có câu “Không làm mà đòi có ăn thì chỉ có ăn đầu gối mà thôi”.
…
Quyết tâm như vậy Tử Thiên liền một thân đơn bạc tiến lên, bước chân của hăn từng bước một tiến về phía trước.
Quả nhiên “Muốn ăn thì lăn vào bếp” là tồn tại ở mọi nơi.
Vừa tiến vào ngọn núi này không lâu thì hắn gặp một cái hang động đầu tiên, tại hang động nọ hắn tìm