Chương 32.
Thuế biến
Trong hang động, Tử Thiên im lặng nằm đó, kể từ lúc hắn bị trận chiến trong não hải tác động đến nay đã có nửa năm, mà nửa năm này thần sắc của hắn so với lúc đầu đã tốt hơn rất nhiều.
Năm tháng trước trong linh hồn não hải…
Bởi vì Liệt Nhật linh hồn thủ hộ não hải chẳng những không thành còn bị lam hồng tinh thạch đánh cho lên bờ xuống ruộng nên nó bây giờ trở nên rất yếu đuối mờ nhạt.
Hiện tại nó hiện tại đang yên lặng trên bầu trời não hải dưỡng thương cùng hồi phục.
Mang danh là não hải chúa tể giả nhưng mà nó chẳng những không bảo vệ được nơi này còn bị đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.
Cái này đối với nó là một cái sỉ nhục.
Cũng may cái viên lam hồng tinh thạch kia không có đối với nó hạ sát thủ, bằng không thì giờ này nó cũng không còn ở chỗ này lở lửng.
Còn về cái viên lam hồng tinh thạch kia nó cũng không hề biết tiểu tử này chạy đi đâu rồi.
Cái này cũng là do nó bị đánh cho một trận bất tỉnh nhân sự, sau khi tỉnh lại liền không thấy tiểu tử này đâu nữa, cúng không biết là chạy đi đâu rồi, chỉ biết là tiểu tử đó hẳn là còn chưa rời khỏi nơi này.
Không rảnh nghĩ nhiều, nó cũng chẳng quản được tiểu tử kia, ngăn là ngăn không được, có đi tìm thì cũng chẳng làm nên cái sự tình gì, không chừng còn bị đánh cho một trận, nếu vậy thì liền oan ức.
Não hải bầu trời sau cuộc đại chiến đó liền trở lại yên bình cùng tĩnh lặng như xưa.
Không gian bên trên là yên bình tĩnh lặng, ở phía dưới đáy sâu của linh hồn não hải cũng là yên bình như vậy nhưng chỉ khác là nơi này lại có thêm một vị khách nữa.
Không cần phải hỏi, đó chính là viên lam hồng tinh thạch kia.
Lam hồng tinh thạch sau khi đánh cho “hỗn cầu” tiểu tử kia một trận thì nó liền chui xuống dưới này.
Nhớ đến năm xưa hoàn cảnh khiến nó rơi vào vạn kiếp bất phục khiến nó không khỏi oán hận.
…
Một triệu năm trước nó bị ám hại trọng thương bỏ mình, cũng may bản tính nó cẩn thận nên có lưu lại một tay, nhờ đó mà rút ngắn được không ít thời gian, nếu không thì cho dù là nó là trời sinh thể chất cũng không biết đến bao giờ nó mới có thể có được trạng thái ngày hôm nay.
Đây cũng coi như là một cái may mắn đối với nó.
Mặc dù hôm đó thoát được một kiếp nhưng mà bản nguyên của nó cũng bị hao tổn khiến nó vẫn rơi vào trọng thương trạng thái.
Suốt một triệu năm qua, mặc dù nó bằng tự thân hồi phục được không ít nhưng mà đối với nó là còn chưa đủ, nó cần càng nhiều lực lượng khiến nó nhanh chóng hồi phục hơn, nhất là thiên địa lực lượng cùng Bản Nguyên lực lượng linh hồn.
Cũng may, ẩn nấp nhiều năm đến tận nửa năm trước thì nó liền gặp cái tên này tiến vào địa phận của nó, cái này liền là trời cao cho nó một cái cơ hội, vậy là nó liền chọn tên này làm nó đối tượng phục hồi.
Chỉ cần nó có thể mau chóng hồi phục lại đỉnh cao nhất định có thể tìm được cách quay ra trả thù, dù không được thì ít nhất là cũng có thể thoát khỏi nơi này mới được.
Nói đến thì từ khí nó tiến vào não hải người thanh niên này thì nó đã cảm nhận được ở dưới hồn hải đại dương có mãnh liệt Bản Nguyên lực lượng truyền đến nên nó mới chui xuống nơi này.
Thực tế nó ở phía trên kia thì nó cũng có thể hồi phục được, nhưng mà nếu như vậy thì có phần hơi tốn một chút thời gian.
Còn như nó ở dưới này hồi phục thì ắt hẳn có thể tiết kiệm được một đoạn thời gian thật lớn.
Rời khỏi suy nghĩ của mình, lam hồng tinh thạch nhẹ nhàng bay về phía trước.
Ngụp lặn dưới hồn hải đại dương năm tháng trời, nó cảm nhận được mãnh liệt Bản Nguyên lực lượng nhưng mà nó lại tìm không thấy đâu.
Nói đến linh hồn lực lượng của tên thanh niên này cũng thật là kỳ quái.
Người bình thường linh hồn lực lượng đều là nhẹ nhàng êm dịu, nhưng tên này chẳng những linh hồn lực lượng trầm trọng nặng nề mà còn mơ hồ mang theo nóng rực cùng lạnh lẽo đan xen.
Những thứ này làm nó lúc mới chui xuống dưới này liền cảm thấy hơi khó chịu một chút, nhất là loại trầm trọng nặng nề khiến người có chút khó thở kia.
Nhưng mà cũng chỉ là có chút khó chịu mà thôi, theo thời gian năm tháng nó đã sớm quen với điều kiện khắc nghiệt này.
Chỉ là việc tìm kiếm Bản Nguyên kia có phần vất vả, lâu như vậy nó đều không tìm thấy được tung tích.
Như nó đoán không sai thì “hỗn cầu” tiểu tử kia