Chương 37.
Quay lại Tử Vong Vực Địa
Huyết hải rộng lớn vô cùng, trải hết tầm mắt đều không thể nào nhìn thấy huyết hải điểm cuối.
Tại huyết hải bên trong, có từng đầu to lớn ác niệm đang không ngừng gào thét.
Không giống như huyết trì của hắn khi xưa, ác niệm mặc dù có chút dữ tợn cùng to lớn nhưng mà hình dáng của chúng lại cùng nhân loại giống nhau như đúc.
Khác với lúc này…
Những ác niệm này chẳng những cực kỳ to lớn mà hình thù của chúng cũng cực kỳ kì quặc, thiết nghĩ những ác niệm này cùng đám thú loại chết đi này có cực lớn quan hệ.
Rất có thể, những thú loại kia sau khi chết đi thì máu của chúng đều được tụ tập ở chỗ này, chỉ là ai có thể xây dựng lên một cái lớn như vậy huyết hải.
Bằng vào suy nghĩ của hắn thì rất có thể những người xây lên cái huyết hải này chính là những người đã chết ở những thạch đài kia.
Đây cũng chỉ là một cái suy nghĩ tương đối của hắn mà thôi.
Nhấc người bay lên trên cao.
Tử Thiên dọc theo mặt biển mà bay tới phía trước.
Hắn muốn biết cái huyết hải này lớn đến cỡ như thế nào, dù sao thế giới này cũng là một cái thần kỳ thế giới, mọi chuyện đều rất khác thường so với nơi ở của hắn ban đầu nên thiết nghĩ cái huyết hải này cũng sẽ không kém đi nơi nào.
Mặt biển phía trên, Tử Thiên lặng lẽ phi hành, không kể ngày đêm, không kể năm tháng.
Đang bay ở trên cao Tử Thiên thi thoảng lại đưa mắt nhìn xuống dưới, trong lòng lặng lẽ xoay chuyển.
Huyết hải phía dưới, sóng biển không quá im lặng, thi thoảng mặt biển lại có từng đợt chấn động làm cho mặt biển huyết thuỷ tung toé, sau đó liền thấy được có từng cái to lớn hư ảnh màu đỏ, hình dáng kỳ dị từ phía dưới mặt biển lao lên.
Những hư ảnh màu đỏ này chính là những ác niệm mà hắn vẫn thường hay nói tới, bọn chúng sau khi ngoi lên làm một cái bộ dáng dữ tợn rồi lập tức lao vào nhau cắn xé.
Ngươi cắn ta một cái, ta lại cắn mi một cái,… trận chiến diễn ra rất ác liệt.
Qua qua lại lại, hai con ác niệm cắn xé nhau cho đến khi có một con chết đi và con còn lại giành được phần thắng.
Những chuyện như vậy là thường xuyên xảy ra ở trên huyết hải này, hắn đã sớm quen thuộc.
!
Một ngày này, cũng trên một cái tường thành, Tử Thiên im lặng đứng đó, trong lòng có đầy cảm khái.
Huyết hải này, diện tích khá là lớn.
Về cơ bản, huyết hải này độ rộng mặc dù không có cao nguyên lớn nhưng mà để cũng để cho Tử thiên tiêu tốn một trăm mấy chục năm để có thể đi hết chiều ngang của nó.
Còn về chiều dọc, nó còn so chiều ngang lớn hơn nhiều chút.
Đại khái gấp năm lần.
Tính toán một chút, khoảng hơn một trăm năm trước, Tử Thiên từ phía bờ bên kia đã đi được hết huyết hải và đã đo được độ dài của nó.
Sau đó hắn lại tiêu tốn gần một trăm năm và đã tìm được đến nơi này.
Mà chỗ hắn đang đứng hiện tại lại khá gần giáp giới với toà cổ lão sâm lâm kia.
Cũng từ đó, hắn suy ra được độ lớn đại khái của huyết hải này.
Bằng vào hắn tốc độ tối đa phi hành thì chiều dài của huyết hải đại khái hắn cần bay hơn bảy trăm năm, chiều ngang thì đại khái cần một trăm bốn mươi năm.
Quả nhiên, những thứ ở nơi này không thể dùng bình thường hình thức mà đi suy đoán được.
Nhìn về phía xa đen nghịt một màu sâm lâm, Tử Thiên quay người liền đi.
Hiện tại hắn còn chưa có đi hết vùng cao nguyên này nên hiện tại còn chưa phải thời điểm hắn đi tới vùng sâm kia.
Tiếp tục tại khu vực cao nguyên rong ruổi, Tử Thiên đi tiếp tầm hai tháng sau thì phía trước mặt hắn hiện ra một cái xanh biếc hồ lớn.
Hồ lớn này hắn có biết đến.
Khi mà hắn còn ở khu vực vành đai ngoài hắn liền nhìn thấy.
Diện tích của hồ này rất lớn, thậm chí còn so huyết hải kia còn lớn.
Chẳng bằng gọi bằng hồ thì ta liền có thể gọi nó bằng biển đều có thể.
Nhưng bởi vì nước của hồ này là nước ngọt nên hắn cũng chỉ có thể gọi nơi này là hồ mà thôi.
Sở dĩ trước đó hắn gọi huyết hải kia là một cái biển máu cũng bởi vì máu không phải là một cái quá phổ biến loại, mà nơi đó lại tập trung một lượng lớn máu như vậy nên hắn mới gọi đó là huyết hải.
Không trì hoãn, Tử Thiên lại tiếp tục đi tới.
Gần một ngàn năm sau, Tử Thiên đi hết hồ nước.
Lúc này hắn cũng không có tiếp tục đi thẳng nữa mà ngoặt một cái sang phải.
Bằng vào thần thức cường đại có thể thấy trước được một tháng đi đường, Tử Thiên có thể thấy được phía trước xuất hiện từng bộ quen thuộc khổng lồ xương trắng.
Tại gần hai vạn năm trước, khi mà hắn từ khu vực sâm lâm đi tới vùng trung tâm chính là đi qua nơi đó.
Cái này là hắn không thể