An Nguyễn Nguyễn hoàn toàn không nghĩ tới mình mau chóng bị bắt lại.
Võ công của hai tên kia rõ ràng cao hơn những người tại Bách Phương Lâu rất nhiều, vả lại ở bên ngoài không chỉ có hai người canh giữ.
Phúc công tử bị đánh một cú xoa cổ đi tới, hắn ta sờ khuôn mặt An Nguyễn Nguyễn nói với người bên cạnh: “Trói nàng ta lại cho ta.”
An Nguyễn Nguyễn chỉ đành nhẫn nhịn, bên phải bên trái nàng là hai tên nam nhân, còn có bàn tay không thể tránh né của Phúc công tử. Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng chịu đựng sự nhục nhã này, trong lòng nảy sinh uất ức, nghĩ thầm trong những người kia ngoài Ôn Hạc Hiên ra thì không ai ngốc cả, sao còn chưa tìm tới, nàng đã cố ý kéo dài thời gian rồi.
Nhưng nàng thật sự không thích tỏ ra yếu kém, nàng mau chóng đè xuống sự uất ức vừa nhen nhóm, bắt đầu tìm cách tự cứu mình.
An Nguyễn Nguyễn lại giả vờ phục tùng, nhưng Phúc công tử không còn mắc mưu. Hai tay nàng lại bị khống chế, bên cạnh còn có hai người, có một người khác đang trên đường lấy dây thừng.
An Nguyễn Nguyễn mím môi suy tư, một lát sau nói: “Ngươi cưỡng đoạt dân nữ, không sợ có người trị tội ngươi sao?”
“Trị tội ta?” Phúc công tử cười ha hả, “Trong thành Phú Dương này ai dám trị tội ta? Thiếu gia ta đừng nói cưỡng đoạt dân nữ, dù giết người cũng chẳng ai dám trị ta.”
An Nguyễn Nguyễn nói: “Vậy ngươi không sợ thê tử chưa qua cửa của mình biết việc này thì không chịu gả cho ngươi ư?”
Phúc công tử vỗ mặt An Nguyễn Nguyễn, bỗng nhiên kề sát nàng nói: “Cô nói là Tăng gia à? Bọn họ vì nịnh bợ cha ta mà tự mình đưa con gái tới cửa, lúc ấy còn muốn để con gái hắn làm thiếp cho ta đấy, là cha ta nhìn trúng tài sản của của Tăng gia nên mới để nàng ta làm chính thê.”
An Nguyễn Nguyễn không quá tin lời của Phúc công tử, nhưng nàng cảm thấy trong thời cổ đại này loại chuyện này không phải không có khả năng. Nàng chưa nghĩ kỹ, muốn tìm lời nói với Phúc công tử cũng không phải ở đây.
An Nguyễn Nguyễn nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, khống chế nỗi xung động của mình muốn nhổ nước bọt về phía hắn ta, tai nàng nghe được người tìm dây thừng tiến vào, nàng liếc thấy cửa phòng để mở, tiếp đó giẫm mạnh lên chân của tên phía sau, khi đối phương chịu đau buông tay ra nàng lại nắm bắt cơ hội đạp lên tên còn lại, dùng sức đẩy ra khuôn mặt của Phúc công tử, rồi dùng hết sức đẩy hắn ta về phía hai tên đứng bên cạnh.
Tiếng lòng bàn tay vang dội khiến trong lòng nàng có cảm giác khoan khoái “cuối cùng thở ra một hơi”.
An Nguyễn Nguyễn không chạy trốn, mà là lật bàn trước, đèn cầy trên bàn rơi xuống lăn một vòng trên mặt đất rồi tắt đi, trong phòng nhất thời tối om. Ông trời cũng giúp nàng, rõ ràng ban ngày là ngày nắng, buổi tối lại không trăng không sao, mắt thường chỉ thấy tới một tấc vuông.
Khi An Nguyễn Nguyễn nói chuyện với Phúc công tử thì nàng đã tìm được chỗ trốn. Nàng rút ra cây trâm bạc trên đầu ném tới phòng trong.
Phúc công tử được hai người đỡ dìu, sau khi nghe được âm thanh thì hắn ta hổn hển nói: “Ở bên trong, bắt lấy nàng ta cho ta. Bổn thiếu gia phải đánh nàng ta một trận để trút giận trước, rồi mới từ từ giày vò nàng ta.”
An Nguyễn Nguyễn nói trong lòng: “Chờ An Hiên tới đây, ta bảo hắn đánh vỡ cái đầu chó của ngươi.”
Nhưng không cần chờ An Hiên của nàng đến, Phúc công tử đã phát ra tiếng thét thảm thương, hắn ta đạp trúng mảnh vỡ của tách trà sau khi rớt xuống bàn. Những người kia nghe thấy lập tức đi qua dìu hắn ta lên, nhưng bởi vì tối đen còn sốt ruột nên có hai người đụng vào nhau.
An Nguyễn Nguyễn suýt nữa không nhịn được cười ra tiếng. Nàng nhân cơ hội đứng dậy chạy về phía cửa. Cùng lúc đó bên trong sáng trở lại, có người đốt đèn, trông thấy nàng sắp chạy ra ngoài liền lập tức đuổi theo.
An Nguyễn Nguyễn không nhìn ra sau, khi chạy ra bên ngoài thì là một mảnh sân, chạy thêm chút nữa thì có hai con đường trái phải, nàng chọn con đường bên trái, nhìn thấy mình sắp bị đuổi kịp thì chợt nghe được âm thanh của Ôn Hạc Hiên đang gọi nàng “Tiểu thư”.
Trong phút chốc nàng tưởng mình nghe nhầm, sau khi nghe được tiếng thứ hai thì nàng lắng nghe kỹ càng phân biệt còn có tiếng đánh nhau. Trong lòng An Nguyễn Nguyễn thả lỏng, nàng vô cớ muốn khóc, vừa chạy về phía âm thanh vừa lớn tiếng hô lên: “A Hiên!”
Ôn Hạc Hiên vừa giành lấy một cây thương dài trong tay gia đinh của phủ thành chủ, nghe được âm thanh của An Nguyễn Nguyễn hắn dùng một thương lướt qua những kẻ ngăn cản mình, rồi phóng lên nóc nhà tìm phương hướng của âm thanh mà chạy qua.
Cùng lúc đó, Diệp Cô Lan ở một nơi khác mới đánh ngất một nha hoàn, khi đang muốn nhấc chân đá cửa thì nàng ta cũng nghe được âm thanh của An Nguyễn Nguyễn, thế là lập tức đuổi theo qua.
“A Hiên!” An Nguyễn Nguyễn vừa chạy vừa hô, âm thanh của nàng còn dẫn tới truy binh.
Một tên giữ lấy bờ vai An Nguyễn Nguyễn, nàng giơ tay hất ra, rồi sau đó là một cú xoay người né tránh xinh đẹp, nhưng nàng bị tên còn lại đá trúng lưng, khiến nàng lảo đảo vài bước đau đến nước mắt chảy ra. Nhưng nàng cố nhịn đau chỉ muốn chạy tiếp, nàng còn chưa đứng thẳng dậy thì đã bị người phía sau bắt chéo hai tay sau lưng, không thể động đậy.
An Nguyễn Nguyễn thấy mình trốn không thoát, nàng dứt khoát từ bỏ giãy dụa mặc tên kia mang nàng về, nhưng trong lòng nàng lại bất ngờ không cảm thấy hoảng loạn, thậm chí có một sự tự tin lạ lùng: A Hiên nhất định sẽ tìm được mình.
“Tiểu thư!” Nàng nghe thấy âm thanh của Ôn Hạc Hiên ở gần đây, nàng vui sướng đáp lại hắn, “A Hiên! A Hiên!”
“Đừng hy vọng có người cứu cô.” Tên bắt nàng ở phía sau nói, “Phủ thành chủ có ba trăm gia đinh, đừng nói cứu cô, ngay cả hắn cũng trốn không thoát.”
An Nguyễn Nguyễn nghe vậy chợt kinh hãi, nàng không biết võ công của Ôn Hạc Hiên rốt cuộc cao bao nhiêu, nhưng dù có tài giỏi cũng không thể lấy một địch ba trăm. Nàng bắt đầu lo lắng, thà rằng Ôn Hạc Hiên không tới cứu mình.
Nhưng Ôn Hạc Hiên hiển nhiên không biết suy nghĩ trong lòng nàng. Hắn tìm âm thanh đi qua đây, nhìn thấy An Nguyễn Nguyễn bị bắt, hắn hô to một tiếng “Buông tiểu thư ra”, rồi từ nóc nhà nhảy xuống, đồng thời hướng mũi thương đâm thẳng về phía tên nam nhân đang bắt lấy An Nguyễn Nguyễn.
Tên kia không thể không buông ra An Nguyễn Nguyễn, hắn ta đánh nhau với Ôn Hạc Hiên trong đình viện chật hẹp, tên còn lại thấy thế cũng gia nhập vào.
An Nguyễn Nguyễn thừa dịp không ai trông chừng mình, lúc này nàng ngồi xổm trong một bụi cây. Nàng đã từng thấy Ôn Hạc Hiên sử dụng võ công vài lần, mỗi lần nàng đều sinh ra nhận thức mới đối với giá trị vũ lực của Ôn Hạc
Hiên, một đánh hai nàng không lo lắng, cái nàng sợ chính là ba trăm gia đinh mà tên kia nói.
“A Hiên, mau đánh ngã bọn họ.” An Nguyễn Nguyễn mới lên tiếng thì cảm thấy một bàn tay đặt trên vai. Nàng chẳng hề nghĩ ngợi, túm lấy cái tay kia muốn ném qua vai, nhưng…hoàn toàn không động đậy.
“…” An Nguyễn Nguyễn xét lại mình, quyết định trở về học võ tử tế, ít nhất cũng phải rèn luyện sức lực.
Nàng quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt khiến người ta căm ghét của Phúc công tử đang cười với nàng. An Nguyễn Nguyễn mím môi, trước khi hắn ta mở miệng nàng đánh một quyền tới mắt hắn ta, khi muốn đứng lên nhân cơ hội đá chân hắn ta thì bị người khác túm lấy tay.
An Nguyễn Nguyễn nhìn thấy trong đình viện bỗng nhiên có thêm mấy người, nàng quay đầu hô to với Ôn Hạc Hiên: “A Hiên, ngươi mau rời khỏi đi!”
Ôn Hạc Hiên đã đánh hai người kia lăn lộn dưới đất. Hắn nhìn thấy An Nguyễn Nguyễn bị bắt trong ánh mắt tràn đầy sốt ruột, tức giận đến mức hai má phồng lên: “Các ngươi thả tiểu thư ra.” Hắn vừa hô vừa nhảy lên, hai tay cầm cây thương dài từ trong không trung hướng tới.
Tên bắt lấy An Nguyễn Nguyễn nếu không buông tay thì sẽ bị đâm trúng đầu. Hắn ta phản ứng cực nhanh, sau khi buông tay thì nghiêng người né tránh một thương đâm thẳng xuống.
Nhưng cây thương dài không đâm vào khoảng không, chỉ nghe một tiếng thét vang lên, Phúc công tử không biết võ bị đánh quỳ xuống, còn bị đè xuống nằm bò dưới đất.
An Nguyễn Nguyễn đúng lúc mặt đối mặt với hắn ta, nhìn thấy Phúc công tử nằm bò dưới đất, nàng sửng sốt một lát mới nói: “Thật không cần làm đại lễ thế này.” Nàng nói xong thì lấy lại tinh thần, khi Ôn Hạc Hiên vui vẻ kéo tay nàng hô với nàng “Tiểu thư, A Hiên rốt cuộc tìm được cô rồi” thì nàng kéo hắn bỏ chạy.
An Nguyễn Nguyễn hỏi: “A Hiên, chỉ mình ngươi tới đây hả?”
“Còn có Cô Lan.” Ôn Hạc Hiên vừa chạy vừa đếm, “Tiểu Cẩm tỷ tỷ, Xuân Lan tỷ tỷ, Tâm Nguyệt tỷ tỷ…”
“Được rồi, ta biết rồi.” An Nguyễn Nguyễn nghe được Phúc công tử ở phía sau cực kỳ đáng khinh đang mắng người, ngờ ngợ nghe được “kẻ vô dụng” “phế vật” này nọ.
Nàng không quay đầu nhìn, dẫn Ôn Hạc Hiên đi qua hành lang uốn khúc, thấy phía cuối hành lang bỗng nhiên xuất hiện một đội người mặc giáp, trong tay cầm cây thương dài giống như cái của Ôn Hạc Hiên.
Nàng đành phải ngừng lại, quan sát bốn phía một chút, rồi hỏi: “A Hiên, đưa ta lên nóc nhà, chúng ta từ nóc nhà chạy trốn.”
Ôn Hạc Hiên rất nghe lời, lúc này hắn ném đi cây thương dài, hai cánh tay ôm lấy thắt lưng An Nguyễn Nguyễn.
Trước đó An Nguyễn Nguyễn bị đá trúng lưng, giờ bị ôm chặt nàng đau đến mức rên ra một tiếng.
Ôn Hạc Hiên lập tức thả lỏng tay, nhíu mày hỏi: “Tiểu thư đau chỗ nào?”
An Nguyễn Nguyễn thấy hắn sốt ruột, nàng nhịn đau cười nói: “Không sao, nào, A Hiên ôm lấy ta, chúng ta lên nóc nhà đi.”
Ôn Hạc Hiên khựng lại rồi bồng An Nguyễn Nguyễn lên, nhảy thẳng lên trên hành lang uốn khúc.
An Nguyễn Nguyễn không phải lần đầu được bồng, tuy rằng trong lòng vẫn có chút lạ lẫm nhưng vào lúc đặc thù nàng không để ý nhiều. Nàng ôm cổ Ôn Hạc Hiên, để ý tình hình xung quanh.
Nàng chưa bao giờ tới phủ thành chủ, đương nhiên không thể chỉ đường cho Ôn Hạc Hiên, đành phải hỏi hắn: “Ngươi còn nhớ đường đi tới không? A Hiên, chúng ta mau chóng ra khỏi đây về nhà thôi.”
“A Hiên nhớ.” Sau khi Ôn Hạc Hiên trả lời thì bỗng nhiên dừng lại rồi xoay người, muốn đi trở về đường cũ.
“Dừng!” An Nguyễn Nguyễn mau chóng nói, sau khi Ôn Hạc Hiên dừng lần nữa, nàng tiện tay chỉ một phương hướng, lúc đang muốn lên tiếng thì nghe được Diệp Cô Lan ở bên dưới gọi nàng, nàng liền sửa miệng, “Đi theo Cô Lan đi.”
Khi nàng nói chuyện Diệp Cô Lan cũng nhảy lên nóc nhà, câu đầu tiên liền hỏi: “Tiểu thư, cô bị thương?” Cùng lúc đó nàng ta trừng mắt liếc nhìn Ôn Hạc Hiên.
An Nguyễn Nguyễn nói: “Không có, cô dẫn đường ra ngoài đi.”
Diệp Cô Lan liếc thấy truy binh phía sau càng ngày càng đông, có một số đã đuổi theo lên nóc nhà, nàng ta gật đầu nói với Ôn Hạc Hiên: “Đi theo ta, đồ ngốc.”
Ôn Hạc Hiên bồng An Nguyễn Nguyễn đi theo sau nàng ta, nhảy từ nóc nhà này đến nóc nhà khác, hắn nghiêm mặt nhấn mạnh: “A Hiên không ngốc.”
An Nguyễn Nguyễn trấn an hắn: “Ừ, A Hiên không ngốc, A Hiên rất lợi hại.”
Ôn Hạc Hiên cười tươi đến mức ánh mắt tỏa sáng, tựa như ban đêm không có ánh sao, trong màn trời chỉ có ánh trăng treo cao đang phát ra tia sáng dịu dàng.
An Nguyễn Nguyễn nhìn thấy ngây ra một lúc, giây tiếp theo nàng thấy được có thứ gì đó sắc bén lóe lên trong bóng tối bắn về phía này. Con ngươi của nàng chợt co lại, khi kinh hoảng kêu lên “Cẩn thận” thì thứ kia đâm vào sau lưng Ôn Hạc Hiên vang lên tiếng “phập”.
Nàng nghe được tiếng vật sắc bén đâm vào da thịt, sau đó cảm giác được đôi tay ôm mình chợt run lên, suýt nữa khiến nàng bị ngã, nhưng sau đó lại ôm chặt hơn.
Trong âm thanh “Tiếp tục bắn tên cho ta” ở phía sau, một tay của An Nguyễn Nguyễn ôm cổ Ôn Hạc Hiên dời xuống, chạm vào chất lỏng ấm áp, nàng run giọng nói: “A Hiên, ngươi trúng tên rồi.”
Cánh tay Ôn Hạc Hiên bồng nàng rất vững vàng, ở trong đêm tối hắn cúi đầu nhìn An Nguyễn Nguyễn, dùng âm thanh dịu dàng gần như trấn an nói: “A Hiên không đau, tiểu thư đừng khóc!”