Ngói lưu ly, tường cao đỏ hồng bao quanh một thế giới, ngay cả cung điện nguy nga xây dựng lộng lẫy to lớn cũng chẳng thể đền bù sự cô tịch và thê lương của những người ở bên trong.
An Nguyễn Nguyễn xuống xe kiệu, xoay người nhìn tường cung cao ngất và một góc lầu gác đình viện lộ ra ngoài tường cung, nàng lại quay đầu nhìn cung điện rộng lớn nhưng trông có vẻ trống rỗng trước mắt, nàng cất tiếng: “Là thế giới của ta quá nhỏ, ta vẫn thích tiểu viện của mình hơn.”
Một đám cung nữ thái giám ở phía sau không dám mở miệng, ngay cả An Tiểu Cẩm thường ngày được nàng nuông chiều đến độ gần như không phân biệt chủ tớ cũng im lặng điềm tĩnh. Chỉ có chủ nhân của hoàng cung này đáp lại nàng: “A Hiên cũng thích tiểu viện của Nguyễn Nguyễn, chúng ta trở về đi.”
Trên đường trưởng công chúa nắm tay Ôn Hạc Hiên khóc một hồi, lúc này đôi mắt còn đỏ. Bà nói: “Hiên nhi đã tới đây thì vào xem đi, có lẽ nhìn thấy vật quen thuộc sẽ nhớ ra.”
Ôn Hạc Hiên không bằng lòng cho lắm, nhưng An Nguyễn Nguyễn dùng ánh mắt ra hiệu hắn đi vào, hắn chỉ đành tiến vào trong điện.
Trưởng công chúa dẫn Ôn Hạc Hiên tới tẩm điện của hắn, sau khi phụ hoàng băng hà từ khi hắn kế vị đến nay thì luôn ở tại điện này, cái bàn đồ dùng bên trong, không có thứ nào là không quen thuộc.
Ôn Hạc Hiên cầm lên một cây bút trên bàn, hắn dùng nó để phê duyệt tấu chương vào buổi tối, trong thời gian bản thân mất trí nhớ, cây bút này chưa có ai dùng qua, vết mực phía trên đã khô từ lâu.
An Nguyễn Nguyễn luôn để ý tới hắn, thấy hắn cầm cây bút thật lâu không buông, nàng hỏi: “Ngươi có nhớ ra cái gì không?”
Ôn Hạc Hiên xoay người nhìn nàng, nhìn thấy trong mắt nàng chẳng hề mừng rỡ, ngược lại là vẻ đau thương không che giấu được. Hắn biết nàng cũng giống như mình, đang chấp nhận hai loại giày vò.
Bọn họ hiểu được tâm ý của nhau còn chưa được vài ngày thì có lẽ phải đối mặt với chia lìa, mà hắn mấy hôm nay còn dỗi nàng, giận nàng rõ ràng là cùng một người, nhưng nàng chỉ thích bản thân ngốc nghếch kia thôi. Mà hắn biết rõ sau khi khôi phục trí nhớ Nguyễn Nguyễn có khả năng rời xa hắn, hắn cũng không nắm chắc thời gian ở chung cuối cùng, còn luôn trốn tránh nàng.
Hắn chịu đựng khổ sở nhìn An Nguyễn Nguyễn một hồi lâu, thầm thở dài trong lòng, trong lòng đã có quyết định.
“A Hiên?” An Nguyễn Nguyễn dường như không chờ kịp nữa đã cất tiếng.
Ôn Hạc Hiên vươn tay giữ lấy cổ tay nàng, ngơ ngác nhìn nàng một hồi lâu sau đó cho trưởng công chúa một ánh mắt.
Trưởng công chúa sửng sốt, thoáng cái cầm nước mắt, cảm xúc của bà hơi kích động tiến lên phía trước một bước, dường như muốn kéo lấy tay Ôn Hạc Hiên.
Ôn Hạc Hiên dùng tốc độ cực nhanh lắc đầu, trưởng công chúa mau chóng dừng lại, giơ tay lau nước mắt, bà đi tới bên cạnh An Nguyễn Nguyễn nói: “Nguyễn Nguyễn, ta có thể gọi cô như vậy không?”
An Nguyễn Nguyễn gật đầu, ừ một tiếng.
Trưởng công chúa dịu dàng nói: “Cô đã thành thân với A Hiên thì chính là con dâu của hoàng thất, hiện giờ Hiên nhi chỉ tín nhiệm cô, trong khoảng thời gian này cô hãy cùng Hiên nhi ở lại trong cung, đợi sau khi Hiên nhi khôi phục trí nhớ rồi làm đại điển sắc phong.”
An Nguyễn Nguyễn vốn định nói, nếu A Hiên khôi phục trí nhớ ta sẽ rời khỏi, vị trí hoàng hậu kia người khác thích nhưng ta thì ghét. Nhưng nàng lại cảm thấy không cần phải giải thích, chỉ nói: “Trước khi A Hiên khôi phục trí nhớ, ta sẽ ở cùng hắn.”
Sự mong mỏi trong đôi mắt Ôn Hạc Hiên ảm đạm vài phần, hắn ở phía sau An Nguyễn Nguyễn lắc đầu với trưởng công chúa.
Trưởng công chúa tỏ vẻ không đành lòng, nhưng chỉ trong chốc lát, ngay sau đó bà liền cười nói: “Nguyễn Nguyễn từ Phú Ninh đến, dọc đường đi cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi một lúc trước đi, về phần Hiên nhi, hắn rời cung nhiều ngày rồi, lại vừa trải qua nguy hiểm, hiện giờ có thể bình an trở về chắc chắn là nhờ tiên hoàng phù hộ, cần phải đi tế bái tông miếu trước.”
An Nguyễn Nguyễn không rõ mục đích trưởng công chúa muốn tách ra nàng và A Hiên, nhưng tông miếu hoàng thất quả thật không phải nơi nàng có thể tùy tiện tiến vào.
Nàng hỏi: “A Hiên muốn ta đi cùng không?”
Ôn Hạc Hiên lần đầu tiên từ chối nàng: “Nguyễn Nguyễn đi nghỉ ngơi đi, A Hiên ở một mình được.”
An Nguyễn Nguyễn nhìn hắn một hồi lâu, nhìn đến mức Ôn Hạc Hiên cho rằng nàng đã nhận ra điều gì rồi, nàng mới nói: “Được.” Nàng nói xong thì xoay người, hắn bảo cung nữ dẫn nàng đi nghỉ ngơi.
Ôn Hạc Hiên thấy cung nữ đưa nàng đi về phía thiên điện, vốn định lên tiếng bảo dẫn đến tẩm điện của hắn, nhưng nghĩ tới bây giờ mình còn giả vờ mất trí nhớ, cuối cùng hắn vẫn không lên tiếng.
Trưởng công chúa thấy người đã đi rồi mới đỏ mắt tiến lên, bà nắm chặt bàn tay của Ôn Hạc Hiên đánh giá kỹ càng: “Hiên nhi đã khôi phục trí nhớ vì sao còn giả vờ không nhớ? Con cũng biết bắt đầu từ ngày con gặp nạn trái tim của cô mẫu chưa từng thả lỏng.”
Ôn Hạc Hiên áy náy nói: “Là Hiên nhi không tốt để cô mẫu lo lắng. Hiên nhi giả vờ mất trí nhớ là vì giữ chân Nguyễn Nguyễn.”
Trưởng công chúa hỏi: “Chuyện này là sao? Hai con không phải đã thành thân rồi à?”
Ôn Hạc Hiên cười khổ: “Ngôi vị hoàng hậu mà người người ao ước Nguyễn Nguyễn lại coi nhẹ.”
“Thì ra là vậy.” Trưởng công chúa thấy sắc mặt đau buồn của hắn, bà thở dài nói, “Dật Vương nói con khôi phục trí nhớ nhưng không chịu hồi cung, ta liền đoán là bởi vì Nguyễn Nguyễn. Hoàng thất chúng ta lại xuất hiện một người trọng tình.”
“Phụ hoàng cũng…”
Trưởng công chúa xoay người, nhìn mảnh trời xanh không mây phía trên bức tường cao, bà buồn bã nói: “Việc này vốn nên nói với con từ hồi bé. Ta và Dật Vương luôn giấu diếm, là vì sợ con giống như phụ hoàng của con, yêu quá sâu sắc, đến nỗi sớm…”
Bà lại thở dài một tiếng, quay đầu nhìn Ôn Hạc Hiên: “Năm đó phụ hoàng con cũng giống như con, không muốn tiếp nhận thái tử phi do phụ hoàng chọn lựa cho mình, nói rằng muốn tự mình đi tìm. Huynh ấy và mẫu hậu con yêu thương lẫn nhau, sau khi thành thân tình cảm càng thắm thiết. Nhưng hai người thành thân nhiều năm vẫn không có tin tức, sau khi được thái y chẩn bệnh thì nói rằng không dễ mang thai, có thai rồi cũng khó giữ được, bằng không có lẽ lớn nhỏ đều không giữ được. Bởi vậy trong triều có người đề xuất yêu cầu phụ hoàng con nạp trắc phi. Phụ hoàng con thà không làm thái tử cũng không bằng lòng cưới người khác.”
Ôn Hạc Hiên nhớ tới mình là do cô mẫu và tiểu thúc nuôi lớn: “Cho nên mẫu hậu…”
Trưởng công chúa gật đầu: “Phải. Mẫu hậu của con tính tình quật cường, không muốn hoàng huynh nạp phi tần, cũng không muốn hoàng huynh vì mình mà mang trọng trách giao cho Dật Vương lúc ấy chỉ có chín tuổi, sau khi nàng ấy mang thai khó khăn thì sinh con ra rồi qua đời, hoàng huynh vì nhớ nhung thành bệnh, ba năm sau cũng rời khỏi con. Chỉ khổ cho con, mặc dù từ nhỏ là kim tôn ngọc quý, nhưng chưa từng nhận được tình yêu thương của phụ mẫu.”
Ôn Hạc Hiên lắng nghe nhịp tim
đập loạn xạ, tới câu cuối cùng hắn mở miệng nói: “Hiên nhi dù chưa nhận được tình yêu thương của phụ mẫu, nhưng đã có cô mẫu và hoàng thúc đối đãi như con ruột.”
Lúc này trưởng công chúa mới lộ ra chút ý cười: “Hồng Lân nghe được lời này e là không vui, hồi nhỏ con gọi đệ ấy là tiểu thúc, đệ ấy liền tức giận, bắt con gọi là huynh trưởng.”
Ôn Hạc Hiên nhớ tới thời gian ấy cũng bật cười, nhưng một lát sau liền mất đi.
Trưởng công chúa nhìn thấy hắn lại buồn bã, bà an ủi nói: “Ta thấy Nguyễn Nguyễn cũng có tình ý với con, tình tình của nàng ấy và mẫu hậu con có chút tương tự, có lẽ sẽ không rời khỏi con.”
Ôn Hạc Hiên hơi gật đầu: “Con đã quyết định thẳng thắn với nàng.” Sau khi hắn thốt ra lời này, ánh mắt đã trở nên kiên định, sau đó hắn tạm biệt trưởng công chúa đi tới tông miếu trước, rồi tới điện Cần Chính lắng nghe Dật vương gia thay hắn xử lý chính vụ kể khổ một canh giờ, sau đó mới tiếp nhận một số công việc quan trọng từ Dật vương gia sau khi hắn rời khỏi cung.
Hắn đặc biệt hỏi thăm Trọng Uy. Người này là thị vệ ngày đó mất mạng vì cứu hắn, là nguyên nhân mà hắn và Xa Lương Cát một bị trọng thương một mất trí nhớ. Sau đó không người nhặt xác, may mà được một thôn dân lân cận phát hiện báo quan, được để tạm ở nghĩa trang.
Dật Vương hiểu hắn, phái người đưa thi thể của Trọng Uy trở về Trọng gia, cũng đền bù một khoản an ủi, rồi cất nhắc một người trong thế hệ trẻ của Trọng gia vào cung tiếp nhận chức vị của Trọng Uy khi còn sống.
Ôn Hạc Hiên đã gặp người thay thế của Trọng gia, nhìn thấy khuôn mặt kia có vài phần tương tự Trọng Uy, hắn không tránh khỏi đau buồn một phen, chỉ đành vẫy tay bảo người ta lui xuống.
Hắn một mình ngồi trong điện Cần Chính thật lâu, nhớ lại sau khi mình bị thương nặng, từ khi mở mắt thấy được An Nguyễn Nguyễn lúc nào cũng ở cùng nàng, nhưng hắn lại không muốn quay về tẩm điện, cái người mà hồi trước hận không thể ở bên cạnh mọi lúc một tấc cũng không rời, giờ đây hắn lại không dám đi gặp.
Nhưng có kéo dài thế nào thời gian cũng lặng lẽ trôi qua, nếu hắn không trở về, nói không chừng Nguyễn Nguyễn sẽ tìm hắn.
Dật Vương thong thả tiến vào, thấy hắn còn ngồi đó mang sắc mặt nặng nề, y nói: “Nàng ta thật sự không chịu ở lại thì nhốt nàng ta ở trong cung, một hoàng cung to như vậy, lẽ nào không nhốt được nàng ta?”
Ôn Hạc Hiên ngẩng đầu, chẳng hề khách khí với vị tiểu thúc như phụ thân như huynh trưởng này: “Vậy lúc trước vì sao thúc không làm như thế?”
Dật Vương bị nghẹn họng tỏ vẻ xấu hổ, y giả vờ ho hai tiếng, nhưng không nhịn được cất lời mắng: “Tiểu tử thối, khuyết điểm của thúc thúc cũng dám vạch ra.”
Ôn Hạc Hiên đứng dậy, để lại một câu “Làm như vậy sẽ chỉ khiến Nguyễn Nguyễn hận ta”, sau đó hắn xoay người rời khỏi.
Khi hắn rời khỏi Nguyễn Nguyễn trời còn chưa đứng bóng, lúc này mặt trời đã ngủ say, ngọn liễu trên ánh trăng. Trong cung đã đốt đèn, Hoàng công công chăm sóc hắn nhiều năm ở phía sau hỏi hắn có cần gọi xe kiệu không, Ôn Hạc Hiên khoát tay, một đường đi về tẩm cung, thấy được một bóng dáng quen thuộc đứng trước điện, bước chân hắn không khỏi tăng tốc, sau đó lại cố gắng dừng bước.
An Nguyễn Nguyễn thấy hắn rốt cuộc trở về, vả lại sắc mặt không bình thường, nàng không hỏi gì, chỉ nắm tay hắn dắt vào trong điện, vừa đi vừa nói: “A Hiên, ngươi trở về muộn quá, muộn chút nữa ta sẽ không chờ ngươi ăn cơm.”
Ôn Hạc Hiên dùng tay ra hiệu bảo tất cả mọi người trong điện lui ra. An Tiểu Cẩm để ý tới sự khác thường của hắn, nàng ta hiểu được người trước mắt đã không còn là cô gia ngốc của nhà mình, nàng ta muốn lên tiếng nói với tiểu thư, thấy Ôn Hạc Hiên làm động tác “Suỵt”, nàng ta đờ đẫn bị người ta kéo ra ngoài.
Trong điện chỉ còn hai người, An Nguyễn Nguyễn ngồi xuống trước bàn, nhìn thấy món ngon quý lạ đầy bàn, nàng cầm đũa gắp một miếng thịt bò cho Ôn Hạc Hiên.
Ôn Hạc Hiên thì gắp đùi gà cho nàng.
Hai người im lặng gắp thức ăn cho đối phương, không nói câu nào, thức ăn rõ ràng đều là những món bình thường, lúc này lại không nếm ra được hương vị gì.
Ôn Hạc Hiên đứng lên trước, hắn đi tới trước mặt An Nguyễn Nguyễn, cúi đầu nhìn nàng: “Nguyễn Nguyễn đã phát hiện rồi sao?”
Khoảnh khắc trước khi vào điện, Ôn Hạc Hiên chỉ nhìn An Nguyễn Nguyễn một cái liền khẳng định nàng đã biết chuyện hắn khôi phục trí nhớ.
An Nguyễn Nguyễn ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt thế mà ngấn lệ: “Lời nói của ngươi và trưởng công chúa ta đã nghe thấy rồi.”
Lúc ấy nàng quay lại muốn nói với Ôn Hạc Hiên buổi trưa chờ hắn ăn cơm cùng, nhưng vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai người.
Ôn Hạc Hiên ngớ ra, sau đó cười khổ một tiếng. Trong lòng hắn luôn ấp ủ một tia may mắn, nhưng nào ngờ trước khi mình quyết định nói thẳng thì đã bị Nguyễn Nguyễn vạch trần.
Đây là hậu quả mà hắn đáng phải nhận, vào giây phút hắn quyết định lừa Nguyễn Nguyễn thì nên chuẩn bị sẵn sàng.
Hắn giơ tay lên muốn lau đi nước mắt cho nàng, nhưng bàn tay còn chưa chạm vào nàng liền phát giác An Nguyễn Nguyễn lùi ra sau.
Tay hắn khựng lại giữa không trung, một lúc sau từ từ buông xuống, hắn nhẹ giọng hỏi: “Ta vẫn là A Hiên, vì sao Nguyễn Nguyễn không thích ta?”
An Nguyễn Nguyễn ngửa đầu nhìn hắn, không đáp mà hỏi lại: “Ngươi khôi phục trí nhớ lúc nào?”
Ôn Hạc Hiên nói: “Khi nhìn thấy Xa Lương Cát.”
An Nguyễn Nguyễn chớp mắt, cuối cùng nói: “Tìm ngươi đưa ta xuất cung đi.”