An Nguyễn Nguyễn đương nhiên không bằng lòng cùng An lão gia đi thành Phú Dương xem mắt, sáng sớm ngày hôm sau khi An lão gia đến viện của nàng thì nàng vẫn còn ngủ ngon.
Đợi nàng bị bọn nha hoàn đánh thức, mặc quần áo vừa duỗi người vừa ra cửa, nàng nói với An lão gia đã đứng ngoài cửa đợi sắp nửa canh giờ: “Cha, cha từ bỏ đi, đời này con gái làm một ni cô trong chùa, sẽ không thành thân đâu.”
An lão gia thấy nàng ăn mặc chỉnh tề, ông không đáp lại nàng mà cất cao giọng: “Đức Nghĩa, vào đây trói tiểu thư lên xe.”
Ông vừa dứt lời, đột nhiên một đám người xông vào viện, mỗi người đều mặc trang phục hạ nhân của An gia. Lão quản gia An Đức Nghĩa đứng đằng trước, nói câu “Tiểu thư, đắc tội” với An Nguyễn Nguyễn sau đó dùng tay ra hiệu, An Nguyễn Nguyễn liền bị bao vây.
Nàng ngược lại rất bình tĩnh đứng không nhúc nhích, khi đang muốn nói đạo lý tử tế với cha mình thì tầm mắt bị che chắn, Ôn Hạc Hiên không biết từ đâu hướng sang đây dang ra hai tay chắn trước người nàng, hắn còn quay lại nói với nàng: “Tiểu thư, Hiên nhi bảo vệ cô.”
An Nguyễn Nguyễn thoáng cái nghĩ tới gà mẹ bảo vệ gà con, nàng mau chóng ném hình ảnh này ra khỏi đầu óc. Nàng nhớ lại hôm qua khi mình gặp nguy hiểm, năng lực bị động của Ôn Hạc Hiên được kích khởi, chắc hắn có chút trụ cột võ công, nàng yên tâm trốn ở phía sau hắn, sau đó cười nói với An lão gia: “Cha, cha trói con đưa đi, con chướng mắt thì vẫn chướng mắt, dù cha chọn cho con rồi, con không chịu lên kiệu hoa, không chịu vào động phòng, cha còn có thể thay con sao?”
Trước đây An lão gia đã nghe những lời này quá nhiều, lần nào ông cũng nổi giận, hôm nay nghe được lại không tức giận, ông chỉ nói: “Các ngươi ngây ra đó làm gì, lên đi, trói lại đứa con bất hiếu này cho ta.”
Đám gia đinh bao vây chậm rãi tiến lên, An Tiểu Cẩm từ trong phòng đi ra, trong tay bưng chậu nước rửa mặt An Nguyễn Nguyễn từng dùng qua, nàng ta hắt nước qua đám người: “Tiểu thư, đi mau!”
“Ha ha ha ha…” An Nguyễn Nguyễn phá cười lên, nhìn thấy hai người đứng trước nhất bị nước rửa mặt hắt qua nửa người ướt đẫm, khi bọn họ đang tiến lên nàng kề bên tai Ôn Hạc Hiên nhẹ giọng nói, “A Hiên, ngươi biết khinh công không?”
Ôn Hạc Hiên tỏ vẻ “các ngươi đừng tới đây, bằng không ta sẽ đánh các ngươi”, hắn đánh hai quyền ra oai với không khí, dáng dấp rất nghiêm túc hù dọa mấy gia đinh khựng lại, hắn quay đầu hỏi An Nguyễn Nguyễn: “Khinh công là cái gì?”
“Chính là có thể bay ấy.” An Nguyễn Nguyễn thấy hắn vẫn chưa hiểu, nàng chỉ vào bức tường cao cao hỏi, “Ngươi có thể đưa ta tới đó đi ra ngoài không?”
Ôn Hạc Hiên nhìn về phía ngón tay nàng rồi ừ một tiếng, hắn xoay người lại bồng An Nguyễn Nguyễn lên, chạy về phía bức tường.
An Nguyễn Nguyễn a một tiếng, theo bản năng nhắm mắt ôm cổ Ôn Hạc Hiên, trong lòng nhiều sợ hãi hơn là ngạc nhiên.
Chờ khi trái tim nàng sắp nhảy tới cổ họng thì rốt cuộc nó thả về lồng ngực, nàng phát hiện mình đã vượt qua bức tường tới Lâu phủ.
Ôn Hạc Hiên còn vững vàng bồng lấy nàng. An Nguyễn Nguyễn giờ mới nhận ra tư thế này quá mập mờ, nàng ho một tiếng: “Thả ta xuống đi.”
Ôn Hạc Hiên à một tiếng, động tác cẩn thận thả nàng xuống, giây tiếp theo hắn liền trốn phía sau nàng, nhỏ giọng nói: “Có người.”
Người tới là Xuân Lan, nàng ta thấy hai người cũng không bất ngờ, ngược lại cười nói: “Nguyễn Nguyễn tiểu thư còn thích trèo tường à.”
“Đâu có, ta bị ép buộc đấy.” An Nguyễn Nguyễn vô cớ hơi xấu hổ, nàng kéo Ôn Hạc Hiên định vào trong phòng Lâu Tâm Nguyệt, “Tiểu thư nhà em dậy chưa?”
Xuân Lan thấy nàng hơi hấp tấp, vội hỏi: “Tiểu thư thức dậy từ sáng sớm, đã ăn bữa sáng được một lúc lâu rồi. Nguyễn Nguyễn tiểu thư gặp chuyện gì à?”
“Vậy em chuẩn bị chút gì cho ta ăn đi, nhiều chút nhé.” An Nguyễn Nguyễn chẳng hề khách khí sai bảo Xuân Lan, nàng dẫn theo Ôn Hạc Hiên vào phòng, chào hỏi Lâu Tâm Nguyệt đang ngồi trước cửa sổ cắt tỉa cành hoa, “Tâm Nguyệt, cho ta mượn khuê phòng của cô trốn chút nhé, nếu cha ta tới tìm cô, cô hãy nói không gặp ta.”
“Ơ!” Lâu Tâm Nguyệt nhìn thấy Ôn Hạc Hiên theo vào muốn gọi nàng lại, nhưng An Nguyễn Nguyễn dừng lại nói, “Không có việc gì, mau đi trốn đi.”
Hai người đi vào chưa được một lát thì lão quản gia Đức Nghĩa mang theo mấy người ở bên ngoài nói: “Tâm Nguyệt tiểu thư, tiểu thư nhà ta có ở chỗ tiểu thư không?”
Hồi trước Lâu Tâm Nguyệt đã thấy tình cảnh này không ít, nàng ấy chẳng hề kinh ngạc. Nàng ấy thong thả đi tới cửa, tươi cười nói với An Đức Nghĩa: “Đức thúc, Nguyễn Nguyễn đến Cố phủ tìm An Chi gây phiền phức rồi.”
An Đức Nghĩa chẳng hề nghi ngờ: “Chuyện của Tâm Nguyệt tiểu thư, lão nô cũng nghe nói. Nam tử tam thê tứ thiếp, nối dỗi tông đường quả thật bình thường, Tâm Nguyệt tiểu thư nên mở lòng một chút, bằng không chính mình sẽ bị thương.”
Lâu Tâm Nguyệt không quá vui mừng khi nghe được lời này, nhưng nàng ấy cũng không mong đợi mỗi người đều giống An Nguyễn Nguyễn, huống chi lão quản gia cũng xuất phát từ lòng tốt, nàng ấy cười nói: “Cám ơn Đức thúc quan tâm.”
An Đức Nghĩa nói: “Nếu tiểu thư đã không ở đây thì lão nô quay về trước, nếu Tâm Nguyệt tiểu thư cảm thấy ở trong phủ nhàm chán thì có thể tới tìm tiểu thư nhà chúng ta, dạo này tiểu thư có rất nhiều món đồ mới lạ.”
Lâu Tâm Nguyệt nhìn bọn họ rời khỏi tiểu viện của mình mới trở lại trong phòng, An Nguyễn Nguyễn ở bên trong lắng nghe toàn bộ cuộc đối thoại giữa bọn họ, lúc này nàng từ bên trong đi tới hỏi: “Sao mỗi lần cô nói gì Đức thúc cũng tin cả, đổi là ta thì thúc ấy sẽ xác nhận nhiều lần.”
“Chuyện này cô cũng muốn nghen à.” Lâu Tâm Nguyệt cười nhạo nàng, “Đức thúc luôn nghi ngờ lời nói của cô ba phần, còn không phải vì cô hay đùa giỡn thúc ấy ư. Lần này lại bởi chuyện gì mà trốn ở chỗ ta? Lại còn trèo tường.”
“Không phải trèo, A Hiên nhà chúng ta biết bay đó.” An Nguyễn Nguyễn đắc ý nhìn sang Ôn Hạc Hiên đứng bên cạnh, rất có ý tứ khoe khoang bảo bối.
Ôn Hạc Hiên được khen cười tươi như hoa.
Một lát sau, An Nguyễn Nguyễn lại tức giận nói: “Hình như lần này cha ta chuẩn bị làm lớn, ông ấy lại muốn trói ta đi Phú Dương xem mắt, ta cũng bị ông ấy làm tức chết rồi.”
“Ta thấy người bị tức chết trước là cha cô đó.” Lâu Tâm Nguyệt lo cho nàng, “Xem ra lần này cha cô quyết tâm muốn cô thành thân, cô đã nghĩ phải làm sao chưa?”
“Rau trộn.” Bản thân An Nguyễn Nguyễn không để ý, nhìn thấy Xuân Lan vào phòng nàng đứng dậy nhiệt tình hô lên, “Cám ơn Lan nhi, ta sắp chết đói rồi. A Hiên qua đây, ngươi cũng ngồi xuống cùng ăn này.”
Ôn Hạc Hiên ngồi bên cạnh nàng không vội ăn ngay, hắn cầm lên quả trứng bóc vỏ trước, bỏ đi lòng đỏ đem phần lòng trắng đưa cho An Nguyễn Nguyễn.
An Nguyễn Nguyễn tay trái cầm bánh bao, tay phải cầm thìa, nàng không buông cái nào cả, trực tiếp ngậm lấy lòng trắng trứng trên tay Ôn Hạc Hiên, Ôn Hạc Hiên lại đưa qua một nửa khác.
Xuân Lan nhìn thấy đỏ mặt: “Chuyện này…”
Mặc dù Lâu Tâm Nguyệt không lên tiếng, nhưng nàng ấy
cũng hơi bất ngờ với một màn này. An Nguyễn Nguyễn thích ăn trứng nhưng không thích ăn lòng đỏ, điều này cũng là nhờ tình bạn mười mấy năm của các nàng mới biết được, cơ mà Ôn Hạc Hiên mới đến mấy hôm thôi? Người này thật sự ngốc nghếch ư?
Hơn nữa, động tác này của Nguyễn Nguyễn cũng quá…
“Sao các người cứ nhìn ta? Trên mặt ta có gì hả?” An Nguyễn Nguyễn quay qua bảo Ôn Hạc Hiên xem thử, sau khi thấy hắn lắc đầu nàng lại ngậm lấy nửa lòng trắng trứng còn lại, nàng nhồm nhoàm nói, “Ngươi cũng ăn đi.”
Ôn Hạc Hiên ừ một tiếng, ăn lấy lòng đỏ, sau đó bóc vỏ cái tiếp theo.
An Nguyễn Nguyễn hoàn toàn không để ý tới sắc mặt của hai người chủ tớ ở đối diện, nàng ăn rất nhanh nhưng không ăn nhiều lắm, chưa tới một lúc đã ăn no. Nàng thấy Ôn Hạc Hiên cũng chỉ ăn hai cái lòng đỏ trứng, tư thế đang ăn cháo vẫn rất tao nhã xinh đẹp, nàng chống cằm cười mỉm nhìn hắn ăn.
Ôn Hạc Hiên nuốt xuống một hớp cháo, hắn buông bát và thìa nghi hoặc nhìn An Nguyễn Nguyễn: “Tiểu thư?”
“Ngươi ăn của ngươi đi.” An Nguyễn Nguyễn chờ hắn tiếp tục ăn cháo lại hỏi, “Người làm sao biết võ công thế?”
Ôn Hạc Hiên buông bát thìa, cố gắng suy nghĩ, sau đó mù mờ lắc đầu: “Hiên nhi cũng không biết.”
“Ta quên ngươi mất trí nhớ.” An Nguyễn Nguyễn chờ hắn ăn cháo xong, một tay nàng cầm hai cái bánh bao kéo hắn đi, sau khi Lâu Tâm Nguyệt hỏi “Cô đi đâu vậy”, nàng chẳng hề quay đầu mà đáp lại, “Ta thay cô đi gặp tiểu thiếp kia của Cố An Chi.” Khi nói chuyện nàng đưa một cái bánh bao cho Ôn Hạc Hiên.
Lâu Tâm Nguyệt đuổi theo ra: “Nguyễn Nguyễn trở về, đừng đi.”
An Nguyễn Nguyễn không nghe, nàng kéo theo Ôn Hạc Hiên chạy đi, bỏ lại một câu trong không trung cho nàng ấy: “Yên tâm, ta sẽ không gây chuyện.”
Lâu Tâm Nguyệt căn bản không đuổi kịp, chỉ chớp mắt An Nguyễn Nguyễn đã không thấy bóng dáng đâu.
An Nguyễn Nguyễn vòng qua chỗ ngoặt, khi đưa một cái bánh bao khác cho Ôn Hạc Hiên thì phát hiện trong tay hắn còn cầm cái kia.
Nàng hơi buồn bực: “Sao ngươi không ăn.”
Ôn Hạc Hiên nhìn bánh bao, lại nhìn nàng rồi nghi hoặc nói: “Cho ta?”
An Nguyễn Nguyễn: “Đúng vậy, ta ăn no rồi, cái này cũng cho ngươi.”
“À.” Ôn Hạc Hiên mỗi tay một cái bánh bao, theo sau An Nguyễn Nguyễn vừa đi vừa ăn, “Tiểu thư, chúng ta phải đi đâu?”
“Suỵt! Chúng ta theo cửa hông ra ngoài.” An Nguyễn Nguyễn xoay người làm ra động tác với hắn, Ôn Hạc Hiên lập tức khép miệng, hai mắt lại sáng rực nhìn nàng, tựa như đứa trẻ đợi chơi trò trốn tìm.
An Nguyễn Nguyễn thấy vậy sửng sốt, nàng sờ đầu hắn rồi dẫn hắn từ phía sau phòng củi tới một chỗ tường thấp đi ra Lâu phủ, sau đó nàng vòng tới cổng của Lâu phủ nhìn, quả nhiên thấy có vài hạ nhân của An phủ trông coi ở cửa.
Nàng phủi bụi trên tay, đắc ý nói: “Muốn bắt ta à không dễ vậy đâu. Đi, ta dẫn ngươi đi ngắm tiểu mỹ nhân.”
–
An Nguyễn Nguyễn gõ trước cửa của một hộ gia đình, chỉ chốc lát sau cánh cửa mở ra một kẽ hở, sau khi người bên trong thấy rõ là An Nguyễn Nguyễn thì mở rộng cửa ra, vui vẻ nói: “Tiểu thư! Là tiểu thư tới!”
“Chào buổi sáng Tiểu Tú!” An Nguyễn Nguyễn thuận miệng chào hỏi, nàng vừa đi vào trong thì lập tức bị một đám người vây quanh, trong đó thậm chí có tiểu cô nương năm sáu tuổi, túm lấy làn váy của An Nguyễn Nguyễn hô lên “tỷ tỷ”, âm thanh giòn giã sống động.
Nếu người của An phủ đang ở nơi này tất nhiên có thể nhận ra, cô nương gọi là Tiểu Tú chính là An Tiểu Tú mấy hôm trước bị An Nguyễn Nguyễn đánh “chết”; nếu ở trong An phủ một thời gian dài thì còn có thể nhận ra mấy hạ nhân không phải bị tiểu thư nhà mình đánh “chết”, hoặc là bị tiểu thư dùng đủ cách gây khó dễ lấy cớ ném ra An phủ.
An Nguyễn Nguyễn cùng các nàng trở nên nhốn nháo, trong lúc nhất thời bên trong vang lên tiếng hoan hô cười đùa. Cô nương gọi là Tiểu Tú không cùng các nàng ồn ào, nàng ta tò mò quan sát Ôn Hạc Hiên, trêu ghẹo nói: “Ngươi chính là nhân tình của tiểu thư chúng ta.”
An Nguyễn Nguyễn cực kỳ nhạy cảm với hai chữ “nhân tình” này, nàng quay đầu lại cười mắng: “An Tiểu Tú, em chê ta chưa đánh em đủ ‘chết’ hả, em dám đùa với tiểu thư của em à?”
Lúc này mọi người đều nhìn thấy Ôn Hạc Hiên, thế là bao vây qua đó, dọa Ôn Hạc Hiên không ngừng né tránh, An Nguyễn Nguyễn vui vẻ ngồi xem kịch. Ai ngờ bọn họ náo động một lúc thì Ôn Hạc Hiên chuyển sang trốn phía sau nàng, tố cáo: “Tiểu thư, các nàng…các nàng muốn hại ta.”
Lời này vừa thốt ra mọi người đều bật cười, An Tiểu Tú nói: “Tiểu thư, sao hắn có chút ngơ ngác nhỉ?”
“Không phải có chút.” An Nguyễn Nguyễn giải thích với các nàng, một tiểu cô nương trong đó nói, “Vậy thì hắn đáng thương quá đi, cho nên mấy hôm trước Tiểu Cẩm tỷ tỷ bảo giúp nghe ngóng về công tử bị lạc người nhà, chính là vị này ư?”
“Tiểu Hạc nói đúng rồi.” An Nguyễn Nguyễn tán thưởng gật đầu, “Có điều hôm nay ta đến không phải vì việc này, chuyện Tiểu Cẩm bảo các em điều tra hôm qua, đã có manh mối chưa?”
“Đã điều tra xong.” Một nữ tử nói, “Cố thiếu gia quả thật có tình với vị tiểu thiếp sắp vào cửa kia.”
Trên mặt An Nguyễn Nguyễn ban nãy còn có nụ cười trong nháy mắt chợt u ám, nàng tức giận đứng lên nói: “Ta còn tưởng rằng có lẽ hắn bị cha mẹ ép buộc, không ngờ cũng có tình chàng ý thiếp. Cô Lan đâu? Bảo muội ấy đi theo ta, chúng ta qua đó thay Tâm Nguyệt trút giận trước.”
An Tiểu Tú nói: “Lan tỷ tỷ nói nếu tiểu thư biết việc này nhất định không có kiên nhẫn, thế nên tỷ ấy vẫn đi theo Cố thiếu gia, chờ khi tiểu thư muốn tìm Cố thiếu gia gây chuyện thì biết hắn ở đâu.”
An Nguyễn Nguyễn hài lòng gật đầu: “Vậy đi thôi, bây giờ tìm Cố thiếu gia gây chuyện đi.”