Buổi tối nếu mở cửa thì tiệm mì sẽ rất đông khách nhưng Thẩm Tư Thần chỉ mở cửa vào ban ngày, buổi chiều cậu sẽ đóng cửa sớm để đến trường đón Thẩm Tư Vũ về nhà.
Buổi tối hai người một lớn một nhỏ sẽ ở nhà quây quần bên nhau, trên đường về nhà sẽ ghé siêu thị nhỏ mua nguyên liệu về nhà nấu cơm, buổi tối ăn cơm xong thì cùng nhau xem phim hoạt hình, sau đó cùng nhau đi ngủ.
Cuộc sống rất nề nếp và đơn giản, bình dị mà an yên.
Thẩm Tư Vũ tuy còn nhỏ nhưng lại có tinh thần tự lập rất cao, vệ sinh cá nhân hay ăn cơm đều tự học mà làm, không phải đứa trẻ lúc nào cũng khóc nháo đòi được yêu thương chăm sóc, đa số thời gian nhóc đều rất an tĩnh.
Thẩm Tư Thần đôi khi nhìn con trai mình lại nghĩ tới một người khác...!rõ ràng thằng bé không giống cậu, nó vừa thông minh vừa điềm đạm, dù cùng cậu sinh hoạt trong một môi trường bình dân nhưng khí chất toát ra từ tận trong xương tủy không hề giống những đứa bé khác.
Thế nhưng đây là con trai của cậu, của riêng cậu.
Hôm nay gặp người kia làm cho Thẩm Tư Thần nhớ lại quá khứ năm năm trước, những ký ức mà cậu cố nhấn chìm giờ đây không ngừng phá bỏ xiềng xích điên cuồng nổi lên khỏi mặt hồ phẳng lặng.
Tất thảy đều là những mảnh vỡ đau thương.
Năm năm trước...
Thẩm Tư Thần ngồi phịch xuống ghế sô pha, cậu không thể tin được những gì mình vừa nghe.
Chú nói với cậu công ty của nhà chú đang gặp khó khăn, có một dự án mãi chẳng thể thông qua, mỗi ngày nó đều ngốn của công ty một khoản tiền lớn, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chẳng bao lâu nữa công ty sẽ phá sản.
Phía trước mấy chuyện kinh doanh đó Thẩm Tư Thần nghe đều không hiểu, cậu chỉ biết công ty của chú đang cần giúp đỡ, nếu không sẽ phá sản.
Dì cũng ngồi xuống ôn tồn nắm tay cậu, "Tiểu Thần à, chỉ có con mới giúp được gia đình chúng ta hiện tại, con xem chú và dì nuôi con mười mấy năm cũng đâu có dễ dàng gì, cũng tới lúc con hy sinh vì cái nhà này một chút..."
"Dì à...!nhưng con..." Thẩm Tư Thần cúi gầm mặt, lời từ chối cậu không nói ra miệng được.
Trước kia cha và chú cùng tay trắng lập nghiệp, gầy dựng nên công ty Thẩm Thị, nhưng vào năm cậu năm tuổi thì cha mẹ đều qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, từ đó cậu trở thành cô nhi không nơi nương tựa.
Thẩm Ân nuốt trọn công ty của anh mình, đến xương cũng không nhả cho cậu, đem cậu về nuôi dưỡng cũng chính là ngại điều tiếng bên ngoài, Thẩm Tư Thần ở nhà họ Thẩm cũng không phải là thiếu gia gì, so với một người giúp việc cũng không hơn.
Cậu ngủ trong căn phòng nhỏ chật chội được sửa sang từ cái kho cạnh nhà bếp, mỗi ngày sau khi đi học về đều sẽ phụ giúp người làm làm việc nhà, đến khi lên cấp ba ăn mặc dùng mỗi tháng chỉ được cấp cho tiền tiêu vặt mấy trăm đồng.
Năm nay cậu vừa thi đỗ vào đại học, là một trường tầm trung, học phí đều là dùng tiền cậu đi làm thêm bên ngoài tích cóp được để tự trang trải, vợ chồng Thẩm gia cũng lười quản.
Thẩm Tư Thần đối với bọn họ trước nay không oán hận mà chỉ có kính trọng, cậu cảm thấy chú và dì cho mình chỗ ăn chỗ ở là đã quá tốt rồi, không cầu mong gì thêm.
Đây là lần đầu tiên vợ chồng Thẩm gia cầu cạnh cậu, cũng là nhỏ giọng dụ dỗ như vậy.
Triệu Tư dụ dỗ xong thì nghiêm giọng, bà ta thừa biết Thẩm Tư Thần không dám phản kháng mình, "Cũng không phải chuyện gì to tát, con chỉ cần ngủ với Trần tổng đó một đêm, cũng đâu có thiệt thòi cái gì, nếu làm ông ấy vui vẻ không chừng sau này con còn có chỗ tốt."
Trần tổng này có quan hệ với người trong chính phủ, có thể giúp Thẩm Thị xúc tiến đẩy nhanh hạng mục, thế nhưng ông ta có sở thích rất đặc biệt, là thích làm chuyện kia cùng với đàn ông, mà còn phải là loại trẻ trung xinh đẹp, ngoan ngoãn nghe lời.
Sau khi Thẩm Ân dò la được thông tin này thì rất sốc, ông ta bàn bạc với vợ mình xem có nên đến các quán bar, câu lạc bộ tìm một người biếu cho Trần tổng kia hay không.
Triệu Tư lại gạt ngang cười khẩy nói trong nhà chẳng phải có một người hay sao, Thẩm Tư Thần lớn lên xinh đẹp tinh xảo, hơn nữa còn chưa