Kiều Cảnh Nam quay lưng đi trở về bàn làm việc, tiếp tục chủ trì cuộc họp video, trên khuôn mặt là sự bình tĩnh nghiêm nghị như thường ngày.
Dáng vẻ này mới chính là hình ảnh của Kiều Cảnh Nam khi ở trước mặt người khác.
Thẩm Tư Thần ngồi ngay ngắn lại trên sofa, chỉnh trang lại quần áo lộn xộn của mình cho ngay ngắn lại, sau đó ngây ngẩn nhìn về phía hắn.
Người ta đều nói dáng vẻ của đàn ông hấp dẫn nhất là khi anh ta chú tâm làm việc, quả nhiên là không sai.
Cậu cảm thấy dáng vẻ này của Kiều Cảnh Nam rất ngầu, rất đẹp trai, rất lạnh lùng mà cũng vô cùng hấp dẫn.
Hóa ra, người đàn ông này dù mang dáng vẻ nào cũng khiến cho cậu xiêu lòng.
Bên kia nhân viên của công ty vừa phải ngồi đợi Kiều tổng đi xử lý công việc gấp gì đó hơn mười phút, nhưng ai ngờ lúc quay lại mặt của Kiều tổng còn có vẻ "khó chịu" hơn cả lúc đầu.
Mọi người ai nấy đều nơm nớp lo sợ.
Kiều Cảnh Nam bỗng nhiên nói "Cứ tiếp tục đi" rồi tháo tai nghe ra, tắt mic và camera bên phía mình.
Sau đó hắn giơ tay ngoắt người đang ngồi trên sofa đến chỗ mình.
Thẩm Tư Thần đứng dậy tiến về phía hắn, "Họp xong rồi sao?"
Kiều Cảnh Nam nắm lấy tay cậu, kéo người ngồi lên đùi mình, vòng tay ôm lấy sau lưng khóa cậu chặt chẽ trong lòng.
"Còn chưa xong."
"Chưa xong?" Thẩm Tư Thần nhìn thấy màn hình laptop vẫn còn mở, trên đó là hình ảnh một phòng họp có đến bảy, tám người đang tập trung nghiêm túc trình chiếu những biểu đồ gì đó trên bảng.
Cậu hốt hoảng định tránh ra nhưng người kia đã đoán trước được, gắt gao ghì cậu lại.
"Em chạy cái gì, bọn họ không thể nhìn thấy chúng ta."
"Nhưng mà...!nhưng mà..." Thẩm Tư Thần bối rối, bây giờ là tình hình gì đây, sao hắn lại có thể ở công ty, còn là trong lúc đang họp mà ôm ấp cậu như thế này chứ.
Điều hành công ty như vậy thật sự sẽ ổn sao?
"Anh không thể nghiêm túc làm việc cho xong sao?" Cậu hơi hờn dỗi nắm tay lại thành nắm đấm nhỏ, đấm nhẹ vào ngực hắn.
"Không thể." Kiều tổng đường hoàng trả lời cậu, "Em cứ nhìn tôi như vậy tôi cảm thấy rất khó chịu, thật sự không thể tập trung họp được nữa."
"Khó...!khó chịu sao?" Cậu ngơ ngác nhìn hắn, còn tưởng rằng mình đã làm phiền hắn, trong lòng có chút áy náy.
Nào ngờ chỉ hai giây sau người kia đã cầm lấy tay cậu đặt lên h.ạ thân của hắn, hắn kề sát tai cậu, cố tình vừa nói vừa phớt nhẹ môi qua vành tai mềm mại để trêu chọc cậu.
"Đúng vậy, em xem, chỗ này rất khó chịu."
Không đứng đắn!
Rõ ràng Kiều Cảnh Nam chính là người mà lúc nào cũng không đúng đắn.
Đang họp mà còn có thể nghĩ tới chuyện đó.
Thẩm Tư Thần phồng phồng hai má, thở phì phò nhìn hắn, biểu tình giống như là vừa xấu hổ lại vừa tức giận.
Kiều Cảnh Nam không nhịn được, kéo người sát về phía mình, trước khi môi chạm môi còn khẽ thì thào đầy khó nhọc, "Em đừng quyến rũ tôi nữa, tôi không nhịn được, em còn như vậy thật sự bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu tôi cũng muốn làm em."
Thẩm Tư Thần trợn tròn mắt, trong lòng đầy một bụng khó hiểu, cậu đã làm gì chứ? Cậu còn chưa có làm gì mà?
Nhưng mà không có ai giải đáp thắc mắc của cậu, lời phản bác cũng chẳng thoát ra khỏi cổ họng được, âm thanh duy nhất có thể phát ra lúc này chỉ là những tiếng ngân nga gợi tình cùng từng hồi thở d.ốc.
Kiều Cảnh Nam hôn cậu đến tâm trí đảo điên, khiến cậu khó mà phân tâm suy nghĩ được, bàn tay trắng nõn bám víu lấy áo sơ mi của hắn đến nhăn nhúm cả một mảng trước ngực, Kiều Cảnh Nam kéo cậu ngồi sát lại gần, mông cậu vừa vặn động chạm đến vật kia của hắn, cách mấy lớp vải mà cũng có thể cảm nhận được sự nóng rực của nọ.
Kiều Cảnh Nam đưa tay xuống bên dưới của cậu thăm dò, Thẩm Tư Thần hơi nhíu mày, đưa tay chặn lại, cậu khó khăn tách khỏi môi hắn, hô hấp một cách nặng nề, "Ở đây là...!ở đây không được."
"Thần Thần, không được nói lời trái lòng, rõ ràng em cũng có phản ửng.
"Kiều Cảnh Nam miết nhẹ lên h.ạ thân của cậu, cảm nhận được sự thay đổi của nó.
"Ưm..." Thiếu niên xấu hổ đưa một tay lên che miệng,