Sau khi tẩy rửa cho thiếu niên sạch sẽ, Kiều Cảnh Nam lấy áo choàng tắm rộng thùng thình của hắn choàng lên cho cậu, sau đó để cậu ra ngoài trước, hắn nói mình muốn tắm rửa thêm một lát, thật chất thì hắn ở bên trong tắm nước lạnh để dập tắt bớt d.ục vọng còn chưa được thỏa mãn.
Thẩm Tư Thần choàng áo choàng tắm, bước ra bên ngoài chờ đợi, cậu để ý thấy bên trong phòng có một chiếc tủ quần áo, cậu thử mở ra thì thấy bên trong treo mấy bộ âu phục được là phẳng phiu, không khó để biết đây là âu phục của ai.
Lúc này cậu mới nhận ra, vừa nãy quần áo của cậu và hắn đều đã bẩn hết rồi, hắn có âu phục dự phòng để thay, còn cậu thì phải làm thế nào đây.
Cho nên lúc Kiều Cảnh Nam đi ra ngoài đã bắt gặp thiếu niên đứng xoắn xít bên cạnh tủ quần áo.
"Sao vậy?"
Kiều tổng chỉ quấn một chiếc khăn ngang hông, bên trên cởi trần, thân hình hoàn hảo lộ ra trước mắt thiếu niên khiến cậu hơi ngại ngùng dời mắt đi chỗ khác.
"Em...!em không có quần áo để thay."
"Không sao, anh gọi điện bảo Lục Văn mua vài bộ quần áo đem về, vừa hay cậu ta cũng đang ở bên ngoài."
Thẩm Tư Thần vô thức cắn môi, ở nhà cậu đã có nhiều quần áo lắm rồi, bây giờ còn mua nữa thì đúng là có chút lãng phí, "Sớm biết vậy em đã đem quần áo dự phòng theo..."
"Hửm?" Kiều Cảnh Nam hiểu được ý tứ trong lời nói của thiếu niên, bởi vì biết rõ tính cách của cậu cho nên hắn đã giả vờ bày ra vẻ mặt không hài lòng, "Tôi nói rồi, em không cần phải tiết kiệm tiền cho tôi.
Người của tôi lại không nguyện ý tiêu tiền của tôi, là em không thật lòng với tôi hay là...!em khinh thường Kiều Cảnh Nam tôi không nuôi nổi em đây?"
Thẩm Tư Thần bị hắn dọa cho ngốc rồi, lần đầu tiên cậu mới biết khái niệm không tiêu tiền chính là không thật lòng.
Người có tiền...!khi yêu đương đều như thế này sao?
Cậu không biết, cậu chưa từng yêu đương, càng chưa từng yêu đương với người có tiền, nhưng mà những người cậu từng biết không giàu có như hắn, và cách yêu đương cũng không giống hắn cho lắm.
Cho nên cậu đã nghĩ, có lẽ người có tiền có cách yêu đương hơi...!khác thường.
"Vậy thì mua một bộ là được."
"Không được, phải mua nhiều một chút." Kiều Cảnh Nam tiến tới bên cạnh cậu, hắn mở hai cánh cửa tủ ra, chỉ vào bên trong, "Trong này còn bao nhiêu chỗ trống thì phải xếp đồ của em vào để lắp đầy hết, như vậy mới đủ."
Khóe môi cậu giật giật, khó hiểu nhìn hắn, "Tại sao?"
Hắn cười sâu xa, trong tròng mắt đen láy sâu hun hút kia cất giấu cả một kế hoạch to lớn, trong đầu đã bắt đầu nghĩ đến những cảnh tượng khó mà miêu tả được, sofa của văn phòng, bàn làm việc, trên ghế tổng tài, cửa sổ kính sát đất có thể nhìn ra cả thành phố...!tất cả những địa phương ấy hắn đều muốn cùng thiếu niên triền miên ở đó một lần.
Trước ánh mắt mong chờ của cậu, hắn chỉ thản nhiên đáp, "Để phòng những lúc cần dùng thôi.
Hơn nữa, tôi thích việc đồ vật của em xuất hiện ở chỗ của tôi, bất cứ nơi nào thuộc về Kiều Cảnh Nam tôi, chắc chắn cũng sẽ có sự hiện hữu của em..."
Lại nữa...
Người này miệng lưỡi ngọt ngào trơn tru đến vậy, là muốn ngâm cậu vào hủ mật sao.
Nói ra lời khiến người khác ngại ngùng như vậy mà mặt mày lại thản nhiên không có chút biến hóa nào, thật sự chỉ có Kiều tổng nhà cậu mới làm được như vậy mà thôi.
"Vậy thì...!vậy thì size của em là..."
"Tôi nhớ mà, tôi sẽ dặn Lục Văn mua đúng size cho em."
"Hả? Nhớ? Sao anh lại biết size của em chứ?"
Kiều Cảnh Nam cũng nghi hoặc nhìn lại cậu, "Người tôi ôm trong vòng tay mỗi ngày, tôi còn không rõ thì ai rõ đây?"
Trong một ngày mà cậu lại nhận được quá nhiều sự bất ngờ đến vậy, Thẩm Tư Thần có hơi hoài nghi nhân sinh, đây thật sự không phải là mơ sao? Nếu là hiện thực tại sao lại có thể ngọt ngào đến vậy, đến mức khiến người ta phải hoài nghi rằng nó không có thật.
Trong lúc Kiều Cảnh Nam loay hoay mặc đồ, ánh mắt của cậu nhìn hắn lại vương chút u sầu.
Nếu hắn cứ tiếp tục đối xử dịu dàng với cậu thế này, lỡ một ngày cậu không thể sống thiếu hắn, không thể rời xa hắn thì biết làm thế nào đây.
Lỡ như cậu trở nên ích kỷ muốn bám chặt lấy hắn cả một đời...!như vậy thì biết làm thế nào đây.
Kiều Cảnh Nam ở trước mặt Thẩm Tư Thần nhàn nhã mặc quần áo mà không có chút xấu hổ nào, cũng vì cậu đang thất thần suy nghĩ nên không để ý tới, nếu không chắc chắn sẽ ngượng đến chín mặt.
"Thần Thần, thắt cà vạt cho tôi đi." Hắn lắc lắc chiếc cà vạt trên tay qua trước mặt cậu.
"Hả? À...!Nhưng mà em không biết thắt cà vạt."
Nếu là người khác chắc chắn sẽ hỏi tại sao hắn biết thắt mà không tự mình thắt, nhưng Thẩm Tư Thần thì lại không, hắn yêu cầu cậu làm gì đó cho hắn thì cậu rất ít khi phản bác, chỉ suy xét xem bản thân có làm được hay không, thật sự khiến cho hắn vừa thương vừa giận.
Thương vì thiếu niên ngoan ngoãn hiểu chuyện, giận cũng vì thiếu niên quá ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Hắn giận bản