Thẩm Tư Thần đi dọc theo hành lang, thấy tấm biển đề chữ "phòng thư ký", cậu vừa định gõ cửa để hỏi chỗ pha trà thì đúng lúc Lục Văn mở cửa đi ra ngoài.
"Tư Thần? Sao cậu lại đứng đây?" Lục Văn ngó về phía sau cậu, trên hành lang không thấy ai khác, lại hỏi tiếp, "Cậu đang tìm Kiều tổng sao?"
Thẩm Tư Thần gật đầu.
Cậu bỗng nhiên cảm thấy may mắn vì gặp được Lục Văn ở đây, tính ra thì người này là người mà cậu gặp nhiều nhất từ khi ở bên cạnh Kiều Cảnh Nam, anh ta thân thiện dễ gần, lại không câu nệ khách khí khiến cậu cảm thấy tiếp xúc với đối phương rất thoải mái.
"Tôi ngủ dậy thì không thấy anh ấy đâu, nhưng có một vị khách đến tìm anh ấy, cô ấy đang ngồi ở trong văn phòng đợi, cho nên tôi mới định đi tìm anh ấy, sẵn tiện tìm chỗ pha trà..."
"Pha trà?" Lục Văn trố mắt, tay cầm văn kiện cũng có chút run rẩy, "Cậu...!muốn uống trà sao?"
"Là pha trà để tiếp đãi khách." Nhìn phản ứng của Lục Văn, Thẩm Tư Thần lại sợ mình làm gì đó không đúng, "Tôi...!không thể làm vậy sao?"
"Đương nhiên là không thể."
"À...!là sợ tôi vụng về ư, vậy thì anh mau bảo người chuyên nghiệp một chút làm đi, vị khách kia còn đang đợi..."
Lục Văn càng khiếp sợ hơn, tiểu tổ tông trước mặt anh ta có hiểu cậu ấy đang nói gì không vậy, nếu để cho cậu ấy bưng trà rót nước thì cái phòng thư ký này sẽ trở thành người thất nghiệp theo đúng nghĩa đen mất.
"Không phải đâu, ý tôi là cậu không thể pha trà rót nước cho người khác đâu, ai cũng không được." Lục Văn nhấn mạnh.
"Hả...!tại sao?"
Lục Văn cảm thấy so với giải thích thì "đe dọa" sẽ có hiệu quả hơn cho nên cố tình làm vẻ mặt nghiêm trọng với Thẩm Tư Thần, "Cậu cứ nhớ lời tôi, nói chung là không được, nếu không Kiều tổng sẽ nổi giận.
Vậy đi, Kiều tổng đang ở trong căn phòng đằng kia, cậu cứ đi thẳng qua bên đó trực tiếp đẩy cửa vào là được, giúp tôi đưa tập hồ sơ này cho Kiều tổng, còn tôi sẽ đi tiếp vị khách bên kia."
Thẩm Tư Thần ngơ ngơ ngác ngác bị Lục Văn đẩy đi, còn anh ta thì đi thẳng về phía phòng tổng giám đốc.
Không cần hỏi cũng biết vị khách không mời kia là ai, lúc nãy khi biết Nhậm Nhiên nói dối để tự ý lên tầng lầu này anh ta đã có định để cho cô ta chờ đến khi mất hết kiên nhẫn sau đó lại nói rằng Kiều tổng không rảnh rỗi để gặp cô ta, xem như là cho cô ta một bài học nhẹ, không ngờ gan của người phụ nữ này cũng thật lớn, cả phòng tổng giám đốc cũng tự ý bén mảng đến.
...
Thẩm Tư Thần ôm tập tài liệu kia đi đến trước cửa một căn phòng có cửa màu đen, cậu làm đúng như lời của Lục Văn dặn, trực tiếp mở cửa bước vào.
"Cảnh Nam..."
Nào ngờ trong phòng không chỉ có Kiều Cảnh Nam mà còn có thêm sáu bảy người nữa.
Cậu bối rối đứng ở cửa, đi ra cũng không được mà vào cũng không xong.
"Thần Thần, lại đây." Kiều Cảnh Nam mỉm cười, vẫy tay với cậu.
Nhân viên phòng kế hoạch như thể bị hào quang chói mắt, chói đến mức sắp mù cả rồi.
Kiều tổng của bọn họ vậy mà đang cười, cười rất ngọt ngào, cả giọng cũng mềm hẳn ra.
Thẩm Tư Thần rụt rè bước qua, "Cái này là thư ký Lục bảo em đưa cho anh."
"Ừm." Kiều Cảnh Nam nhận lấy tài liệu rồi để lên bàn, mắt cũng không thèm liếc tới nó một cái, hắn chỉ chú tâm nhìn cậu, còn rất tự nhiên nắm lấy tay cậu, "Em đói bụng chưa, chúng ta đi ăn cơm."
Thẩm Tư Thần nhỏ giọng nhắc nhở, "Không phải anh đang họp sao, hay là...!em ra ngoài trước đợi anh."
"Tôi họp xong rồi."
"Hả? Thật sao?"
"Ừm, phần còn lại là của trưởng phòng Châu, đúng không?" Hắn nhìn trưởng phòng Châu, nở một nụ cười khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Trưởng phòng Châu lập tức đứng dậy, nghiêm túc phát biểu, "Vâng, Kiều tổng cứ yên tâm giao cho tôi, tôi sẽ điều hành dự án này thật tốt."
"Được, vậy vất vả cho trưởng phòng Châu rồi."
Kiều Cảnh Nam hài lòng với biểu hiện "thức thời" của trưởng phòng Châu, cho ông ta một ánh mắt tán thưởng, sau đó đứng lên vui vẻ nắm tay Thẩm Tư Thần rời đi.
Sau khi cánh cửa kia đóng lại, trưởng phòng Châu mới thở ra một hơi, may mà ông ta đã có kinh nghiệm lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm, đã luyện ra được kỹ năng nhìn tình hình và đoán ý tứ của người khác vô cùng lão luyện.
"Các cô cậu phải biết giữ kín mồm miệng của mình, chỉ cần chú tâm vào công việc của bản thân