Thời gian thấm thoát trôi, sáng sớm chủ nhật, Thẩm Tư Thần không giống như thường ngày thức dậy thật sớm để đến nhà hàng hay là xuống nhà xem người làm chuẩn bị đồ ăn sáng, cậu vẫn dậy từ sớm nhưng lại cuộn người ở trong chăn, giả vờ là mình còn đang ngủ.
Cậu biết Kiều Cảnh Nam nằm bên cạnh đã dậy, hắn vẫn như mỗi buổi sáng thường ngày, hôn lên trán cậu.
Hắn vào phòng tắm một lúc, sau đó xuống lầu, toàn bộ quá trình cậu đều giả vờ là mình vẫn còn say giấc.
Mà người kia cũng không có ý định gọi cậu dậy.
Hôm nay trong nhà có tiệc, mà cậu thì...!chẳng biết mình nên xuất hiện với thân phận gì, cậu suy nghĩ vẩn vơ, tự mình rối rắm mấy ngày nay nhưng mãi chẳng thể tìm ra được đáp án thích hợp.
Cho nên hôm nay cậu định cứ thế trốn trong phòng, cứ thế trốn trên giường, bởi vì nếu cậu ra khỏi nhà thì có vẻ như không phải phép, mà xuống nhà thì tình cảnh lại rất ngượng ngùng.
Mãi đến gần chín giờ Kiều Cảnh Nam mới quay lại phòng, thiếu niên trùm chăn kín đầu, cậu không giỏi giả vờ cho nên chọn cách này để an toàn.
Vụt!
Chiếc chăn trên đầu bị người ta kéo mạnh xuống, thiếu niên bên trong có chút giật mình, thậm chí còn quên mất mình đang giả vờ ngủ.
"A..."
Kiều Cảnh Nam khoanh tay đứng bên giường nhìn cậu, "Hóa ra là em thật sự giả vờ ngủ à?"
"Sao...!sao anh biết?"
"Bởi vì...!ngoại trừ những đêm bị tôi làm đến gần sáng thì em có bao giờ ngủ nướng đến giờ này chứ."
Lưu manh, mới sáng sớm mà hắn đã nói lời không đứng đắn.
Thiếu niên thở phì phò trừng hắn, hình như là tức giận rồi, Kiều Cảnh Nam cảm thấy dáng vẻ này của cậu đúng thật là vô cùng đáng yêu.
"Dậy thôi, không thể để Thần Thần của chúng ta bị đói bụng được." Kiều Cảnh Nam khom lưng bế bổng cậu lên, đi về hướng phòng tắm.
"Em tự đi được." Dù cho miệng nói như vậy như cậu chưa từng từ chối hành động thân mật của hắn, còn phối hợp nhịp nhàng để hắn bế cậu một cách dễ dàng hơn.
"Tôi biết."
"Vậy sao anh cứ luôn bế em."
Hắn dừng chân, nhìn vào mắt cậu, sủng nịch trả lời, "Tôi thích bế em, bế em cả đời cũng được."
Cậu không nói thêm gì nữa, ngượng ngùng cúi đầu, hắn hài lòng nhếch khóe môi, bế người vào trong.
Kiều Cảnh Nam dịu dàng giúp cậu đánh răng, súc miệng, rửa mặt cho cậu, nếu không phải Thẩm Tư Thần kiên quyết tự mình tắm thì hắn còn định giúp cậu tắm rửa luôn.
Cũng như lúc nãy hắn đã nói, không phải là cậu không thể tự mình làm, mà là vì hắn muốn chăm sóc cậu.
Sau khi đuổi được tên lưu manh bám người nào đó ra ngoài, Thẩm Tư Thần phát ngốc trong nhà tắm, rốt cuộc là tại sao...!tại sao hắn lại đối xử với cậu ngọt ngào như vậy.
Nếu đã ngọt ngào như vậy thì tại sao, tại sao không thể để nó kéo dài mãi mãi chứ.
Cậu cảm thấy dường như càng ngày mình lại càng tham lam, lúc đầu ấy chỉ là muốn hưởng thụ chút ấm áp, nhưng dần dần lại trở thành quyến luyến chẳng nỡ rời xa...
Cậu thật sự sợ một ngày sự tham lam đó sẽ biến cậu thành một kẻ ích kỷ, cậu sợ bản thân sẽ sinh ra cảm giác muốn chiếm hữu Kiều Cảnh Nam.
"Thần Thần, sao lại lâu như vậy? Em không sao chứ?"
Thẩm Tư Thần giật mình, ấp úng, "Em...!em ra ngay đây."
Lúc cậu ra ngoài, Kiều Cảnh Nam vẫn đang đứng tựa lưng vào tường cạnh cửa phòng tắm, hắn quay sang nhìn cậu, cười tà mị, "Sao lâu như vậy, em...!tự xử ở trong đó à?"
"Anh không thể đứng đắn một chút sao?" Cậu chau mày nhìn hắn.
"Ở bên cạnh em trong đầu tôi không thể suy nghĩ được gì đứng đắn cả."
"Vậy thì anh nghĩ chuyện gì chứ, chẳng lẽ cả ngày chỉ nghĩ đến mỗi chuyện "làm" em?"
Kiều Cảnh Nam nhướng mày nhìn cậu, "Thần Thần thật giỏi, em đoán đúng rồi."
Cậu chỉ định nói mỉa mai hắn, không ngờ người này còn có thể sảng khoái thừa nhận, đây có đúng là Kiều tổng nghiêm nghị lạnh lùng mà bên ngoài đồn đại không vậy?
Thẩm Tư Thần mặc một bộ đồ thoải mái ở nhà, cùng Kiều Cảnh Nam xuống nhà ăn sáng, khi nhìn thấy người làm dọn lên hai phần ăn cậu mới biết, hóa ra sáng giờ hắn vẫn luôn chờ cậu để cùng ăn sáng.
"Sau này anh cứ ăn sáng trước cũng được mà."
"Ăn cùng em ngon miệng hơn."
"Ừm..."
Thật ra cậu rất ghét phải ngồi ăn một mình, cảm giác ăn một mình rất cô đơn, lúc nhỏ cậu chỉ có thể một mình ăn cơm thừa canh nguội trong bếp, cho nên cậu rất thích cảm giác ngồi ăn cùng người khác, nếu là Kiều Cảnh Nam và Tiểu