"Vậy lần trước thuốc anh đưa em uống...!là vitamin thật sao?"
Vài giây im lặng trôi qua, trong mắt thiếu niên có sự chờ mong, hy vọng.
Trong mắt người đàn ông lại có sự đấu tranh, do dự.
Hắn tự hỏi, nếu như quay lại ngày hôm đó, hắn có chọn làm điều đó hay không, trong đầu hắn lập tức có câu trả lời, hắn vẫn sẽ làm như vậy.
Chỉ là nghĩ đến thiếu niên từ đầu đã biết rõ thuốc có vấn đề nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn uống, vẫn thuận theo hắn, nghĩ tới cậu ôm trong lòng sự nghi ngờ cùng những câu hỏi không dám nói ra bao lâu nay, một mình chịu đựng, một mình buồn phiền, một mình chìm đắm trong sự bất an.
Thiếu niên có hắn bên cạnh, nhưng cậu lại giống như lúc trước...!luôn phải đối diện với mọi thứ một mình.
Hắn đã hứa che chở cho cậu một đời an yên, vậy mà hắn đã làm gì thế này!
Sự lừa dối của hắn đã suýt làm tan vỡ mối quan hệ mà khó khăn lắm mới có thể hàn gắn lại được này.
Hắn đã sai rồi, thật sự đã sai rồi.
Hắn yêu cậu, nhưng lại yêu sai cách.
"Tôi xin lỗi, xin lỗi em, Thần Thần..."
Thẩm Tư Thần cười gượng gạo, cậu không phát hiện mình đang run lên, cậu sợ...!sợ Kiều Cảnh Nam nói xin lỗi, sau đó sẽ báo cho cậu một tin xấu.
Cậu sợ...!mình sẽ lại bị bỏ rơi.
Như cái cách cha mẹ đột ngột rời bỏ cậu khi còn nhỏ.
Trong một thoáng chốc ấy, cậu sợ sau lời xin lỗi này sẽ là lời chia tay.
"Cảnh Nam, hay là anh cứ nói với em đi, nói bất cứ điều gì mà anh muốn em biết...!Em...!thật ra thì chỉ cần là lời anh nói, em đều tin.
Chỉ cần anh nói đó là vitamin, em thật sự sẽ..."
"Thần Thần, đó là thuốc tránh thai."
"Cảnh Nam..."
"Em biết rõ mà, từ đầu em đã biết rồi, đúng không?"
"Em...!em..."
Cậu cắn môi, ngăn không cho mình khóc thêm lần nữa.
"Em đã biết rồi, vậy sao em lại không hỏi tôi? Sao không chất vấn tôi? Sao em không làm ầm lên? Sao lại không tức giận với tôi? Hả?"
Hắn yêu cậu, cưng chiều cậu lên tận trời.
Hắn muốn thiếu niên sống thoải mái tùy ý, muốn gì được đó, cậu ngoan cũng được, ngang ngược cũng được, cậu vô lý thích gây sự cũng được...!chỉ cần cậu cảm thấy vui vẻ là được.
Hắn không cần cậu phải hiểu chuyện, không cần cậu âm thầm chịu đựng, không cần cậu ôm tất cả ấm ức vào người...
Thiếu niên vẫn im lặng nhìn hắn.
Kiều Cảnh Nam ôm người đang run bần bật vào lòng, ôm chặt đến mức khó mà thở được.
"Không trách em, là tôi không tốt, là tôi đến muộn, tôi đền cho em...!tôi sẽ dùng cả đời này bù đắp cho em.
Tôi không tin không thể nuông chiều em đến hư hỏng."
Để cậu trải qua tuổi thơ bị hắt hủi, bị đối xử tệ bạc, để cậu phải sống cơ cực, để cậu phải vất vả bên ngoài một mình nuôi con, cả thanh xuân đều phải khom lưng uốn gối nhìn sắc mặt người khác mà sống.
Tất cả đều là tại hắn đến muộn.
Nếu không phải trải qua tất thảy những điều đó, có lẽ cậu đã không hiểu chuyện đến đau lòng như bây giờ.
Không phải do ông trời, không phải tại số mệnh, đều là tại hắn.
Nếu sớm biết như vậy, khi cậu còn bé hắn đem cậu về bên mình thì tốt rồi, hắn sinh ra trước cậu gần mười năm, vậy mà lại chẳng thể sớm một chút đưa cậu về bên mình, lãng phí biết bao nhiêu năm trời.
Là hắn quá vô dụng rồi.
Thiếu niên bật cười, nước mắt long lanh bị ép trào ra, cậu cũng ôm lấy hắn, ôm rất chặt.
Lời hắn nói có câu cậu hiểu, có câu cậu không hiểu lắm.
Nhưng cậu biết hắn không muốn chia tay với cậu, như vậy là cậu đã mãn nguyện rồi, có những thứ không cần quá biết tường tận, chỉ cần nắm đúng trọng tâm là được rồi.
"Em sẽ không hư hỏng."
"Ừm, Thần Thần là ngoan nhất, là bảo bối ngoan nhất của Kiều Cảnh Nam này."
Cậu cảm thấy lời này giống như đang khen ngợi học sinh tiểu học vậy.
Nhưng mà...!cậu lại thấy rất vui.
Hai người không nói thêm gì, cứ như vậy ôm nhau, nhịp tim hòa làm một, để cho cảm giác ấm áp xoa dịu tất cả những nỗi đau.
...
"Em không còn gì muốn hỏi tôi nữa sao?"
Thẩm Tư Thần lắc đầu, cậu đã hỏi xong những nghi vấn trong lòng mình, còn những chuyện khác, nếu hắn muốn cậu biết hắn sẽ chủ động nói, nếu hắn không muốn nói thì tức là chuyện đó cậu không cần thiết phải biết.
Kiều Cảnh Nam đưa tay lên v.uốt ve gương mặt cậu, hắn cũng chỉ là người bình thường, cũng biết rung động, cũng có lúc hồi hộp, có lúc lo lắng bất an.
Tất cả những cảm xúc này, chỉ có Thẩm Tư Thần mới có thể mang lại cho hắn.
"Thần Thần, gia đình của chúng ta có tôi, em và Tiểu Vũ là đủ rồi, chúng ta một nhà ba người như bây giờ rất hạnh phúc, cho nên là..."
Thẩm Tư Thần đưa một ngón tay lên chặn trên môi hắn, "Em hiểu mà...!em sẽ nghe theo lời anh."
Đột nhiên có một đứa con trai bốn tuổi, nếu bây giờ lại còn có thêm một đứa bé nữa, có lẽ tạm thời Kiều Cảnh Nam sẽ khó mà chấp nhận được, dẫu sao sự xuất hiện của cậu và Tiểu Vũ cũng đã khiến cho cuộc sống độc thân hoàng kim của hắn bị xáo trộn rất nhiều.
Thẩm Tư Thần nghĩ như vậy, trong lòng bỗng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, Kiều Cảnh Nam không muốn chia tay với cậu, cũng không phải vì vui chơi qua đường mà không muốn cậu mang thai.
Có lẽ chỉ là do hắn chưa sẵn sàng mà thôi.
Đợi tình cảm của hai người ổn định và bền chặt thêm chút nữa, đến lúc đó cậu sẽ thử đề xuất chuyện này lại với hắn.
Trước khi là cậu suy nghĩ không chu toàn, quá nôn nóng mà không suy nghĩ tới hậu quả, cũng may là hắn luôn giữ được lý trí và bình tĩnh.
Nếu thật sự có thể bên nhau lâu dài thì cũng không cần phải vội vàng như vậy.
Cậu nghĩ ra rất nhiều lý do nhưng lại không hề biết rằng khi Kiều Cảnh Nam tìm hiểu thông tin về việc mang thai của cậu, bác sĩ đã nói rằng cậu là trường hợp vô cùng đặc biệt, cho nên khó mà sinh con một cách bình thường.
Việc cậu sinh ra Tiểu Vũ một cách bình an và cả hai cha con đều khỏe mạnh đã là một kỳ tích rồi.
Lúc nghe được lời ấy hắn không nhớ mình đã chấn động đến mức nào, hắn không dám nghĩ đến điều gì sẽ xảy ra nếu như chị hai không ở bên cạnh chăm sóc cậu, nếu như không có đội ngũ bác sĩ chuyên môn hàng đầu trong nước và ngoài nước mà chị hai mời đến...
Hắn không dám nghĩ đến rằng suýt chút nữa hắn đã mất cậu và Tiểu Vũ.
Bác sĩ cũng khuyên rằng không nên để cho cậu mang thai lần nữa, bởi vì mang thai sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến sức khỏe của cậu, nghiên cứu và tài liệu về việc đàn ông có thể mang thai không nhiều, số người sinh con bình an rất ít, và hầu như chẳng có ai sinh đến hai lần.
Kiều Cảnh Nam không dám mạo hiểm đặt cược, đừng nói là y học phát triển hay phần trăm nguy hiểm không cao, một phần trăm nguy hiểm cũng không được.
Chỉ cần có một chút sơ suất nào thì đều sẽ trở thành nuối tiếc chẳng thể cứu vãn.
Hắn chỉ cần thiếu niên của hắn bình an, nói hắn ích kỷ cũng được, nói