"Quả Chanh" không online thì thôi, mỗi lần online là lại làm cho cả diễn đàn dậy sóng, mọi người ai nấy đều rất tò mò về chuyện tình nam - nam nhà hào môn của tài khoản này.
"Cuối cùng cậu cũng online rồi sao, dạo này không thấy cậu đăng câu hỏi nữa chúng tôi còn tưởng cậu đang đắm chìm trong hạnh phúc tới quên mất chúng tôi rồi."
"Ơ kìa, chanh chín rồi, chín rồi! Ha ha."
"Thì ra Quả Chanh nhà ta là chanh chua sao? Cách một màn hình tôi vẫn ngửi thấy mùi chua nha.
Có người ghen rồi."
"Nói chuyện chính đi, chẳng phải cậu ấy đang rất gấp hay sao!"
"Đúng đó, đúng đó! Tình địch xuất hiện rồi, bây giờ không gấp thì khi nào gấp đây, đợi người ta ôm mỹ nhân chạy mất sao?"
Kiều Cảnh Nam:...
Rốt cuộc mấy người này có định nói vào chuyện chính không vậy?
[Quả Chanh: Rất gấp!!!]
"Không đùa cậu nữa, gửi địa chỉ đi, chúng tôi đi dằn mặt anh ta giúp cậu.
Yên tâm đi người anh em, lực lượng của chúng ta đông mà."
"Văn minh lên, văn minh lên! Quả Chanh chẳng phải là người trong hào môn sao, cứ làm theo cách của nhà giàu đi.
Trời lạnh rồi, cho nhà anh ta phá sản đi!"
"Mấy người có còn chút lương tâm nào không, phải cạnh tranh công bằng chứ, như vậy là phạm quy đó!"
Kiều Cảnh Nam đọc bình luận bên dưới bài đăng, hai đầu chân mày cau lại đến mức sắp đụng vào nhau.
Hắn nghiêm túc suy nghĩ, phá sản...!hình như ý này cũng không tồi.
Có điều Hàn gia là một trong tứ đại gia tộc ở S thành, làm Hàn gia phá sản thì cũng không phải là chuyện trong ngày một ngày hai, hơn nữa nếu để chị hai biết hắn vì chuyện này mà gây sự với Hàn gia thì...!cái mạng này của hắn chắc cũng không dễ bảo toàn.
Kiều tổng quyết định thử tham khảo phương thức khác an toàn hơn một chút.
Sau một hồi lướt qua một loạt bình luận có phần quá khích thì cuối cùng cũng có người cho lời khuyên "bình thường" hơn một chút.
"Quả Chanh, không phải cậu chỉ cần làm rõ tình cảm của bạn trai nhỏ nhà cậu là được rồi sao? Chỉ cần cậu ấy kiên định hướng về phía cậu thì dù có một ngàn tình địch đến cũng không cần bận tâm."
"Cũng khó nói nha, ân nhân giúp đỡ lúc khó khăn chẳng phải sẽ khiến người ta cảm thấy cảm động hay sao, lỡ như người đó cứ luôn dịu dàng ân cần bên cạnh cậu ấy, sau đó cậu ấy rung động với anh ta.
Ây da, vậy thì Quả Chanh nhà ta thảm rồi, thảm rồi."
"Lên giường, làm cho bạn trai nhỏ của cậu ba ngày không xuống giường được thì cậu ấy sẽ không có thời gian nghĩ tới người khác đâu.
Không có chuyện gì là lên giường không giải quyết được."
"Chỉ có tôi quan tâm điều kiện, mặt mũi, tính cách của người kia thế nào sao? Khiến cậu lo lắng như vậy, anh chàng kia rất xuất sắc à?"
Suýt nữa thì Kiều Cảnh Nam quăng vỡ điện thoại, xuất sắc gì chứ, còn lâu mới bằng hắn.
Truyện Mỹ Thực
[Quả Chanh: không giàu bằng tôi, không đẹp trai bằng tôi, tính cách cũng không tốt bằng tôi.]
"Có nhầm lẫn không vậy? Vậy thì cậu còn lo cái gì?"
"Tình yêu ấy mà, đương nhiên là lo được lo mất rồi.
Nhỡ đâu bạn trai nhỏ của cậu ấy không màng danh lợi, cũng không quan tâm đến vẻ bề ngoài, chỉ rung động theo bản năng thì sao?"
"Vẫn câu nói cũ...!không ngờ người giàu cũng đau đầu vì tình yêu.
Tôi còn nghĩ có tiền thì chuyện gì cũng suôn sẻ chứ."
"Người anh em lầu trên, chúng ta cùng cảnh ngộ.
Tôi chưa từng giàu nên cũng không hiểu được cuộc sống của người giàu như thế nào.
Haiz!"
...
Kiều Cảnh Nam ấn tắt màn hình điện thoại, thở dài một hơi.
Nếu như Thần Thần không thích tiền của hắn, cũng không thích gương mặt đẹp trai này của hắn, về sau em ấy lại cảm thấy tính cách của hắn rất tệ...!vậy thì hắn biết lấy gì để giữ em ấy bên cạnh đây.
Thẩm Tư Thần ở bên cạnh nhìn dáng vẻ này của Kiều Cảnh Nam thì trong lòng càng lo hơn.
Cậu chỉ sợ bản thân đã làm chuyện gì đó khiến hắn không vui.
Trước nay đều là Kiều Cảnh Nam dỗ dành cậu, chủ động chăm sóc cho cậu, cho nên cậu không muốn bản thân nhìn thấy hắn phiền muộn lại cứ trơ mắt ngồi nhìn, để cho hắn tự mình vượt qua, tự mình hồi phục.
Cậu cố gắng tìm chủ đề nói chuyện cùng hắn để không khí trong xe bớt căng thẳng hơn.
"Cảnh Nam, lúc nãy em nghe bác sĩ Hàn nói anh ấy là Hàn gia đại thiếu, là cái gì mà Tây thành Hàn gia, vừa nghe xong thì mặt của Triệu Tư kia cũng biến sắc luôn.
Hàn gia...!rất ngầu sao?"
Thẩm Tư Thần đột nhiên cảm thấy, sau khi cậu lên tiếng thì hình như không khí trong xe còn bức bối hơn lúc đầu, sắc mặt của Kiều Cảnh Nam cũng sa sầm hơn.
Kiều Cảnh Nam đúng là đang muốn phát điên, thiếu niên hỏi hắn về Hàn Kỳ, cậu đang tò mò về gia thế của tên đó sao, có phải bởi vì lúc nãy Hàn Kỳ xuất hiện trước cho nên cậu cảm thấy hắn ta mới là anh hùng trong mắt cậu hay không?
Hắn không trả lời cậu mà hỏi ngược lại, "Vậy em thấy Kiều gia thì sao? Tôi thì sao? Không đủ ngầu sao?"
Thẩm Tư Thần khó hiểu nhìn hắn, sau đó lại bật cười, "Kiều gia nổi tiếng nhất S thành, không có ai là không biết, đương nhiên là rất ngầu rồi.
Còn anh thì..."
Kiều Cảnh Nam có chút nôn nóng muốn nghe câu trả lời của cậu, hai mắt cứ nhìn cậu chằm chằm.
Hắn nhìn thấy thiếu niên ngồi trước mặt hắn vừa cười tít mắt vừa nói với hắn, "Anh không những ngầu mà còn rất đẹp trai nữa."
Cảm xúc của hắn giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, lúc thì lên lúc thì xuống, lúc cậu khen hắn thì nổ tung như giống như bay khỏi tàu luôn.
Nụ cười của cậu làm trái tim hắn đập loạn nhịp, thật giống như khoảnh khắc rung động đầu đời thời niên thiếu vậy...!Ừm, hắn đoán vậy, bởi vì trước khi gặp cậu thì hắn chưa từng rung động với bất kỳ ai.
Cậu...!là người đầu tiên, cũng là duy nhất.
"Thần Thần, tôi thật sự rất thích em, rất thích em."
"Hả...!ưm..."
Thẩm Tư Thần không kịp nghe rõ hắn nói gì, chỉ thấy hắn kéo cậu về phía mình, cuồng nhiệt hôn cậu.
Thiếu niên quàng tay ôm cổ hắn, dịu dàng đáp lại.
Cậu nghe thấy rồi, nghe thấy Kiều Cảnh Nam nói thích cậu.
Em cũng thích anh, vô cùng thích anh!
Tài xế lái xe phía trước ấn nút kéo tấm chắn giữa xe lên, chuyên chú tập trung lái xe.
Nếu bây giờ mà xe lái nhanh quá, hay chậm quá, hoặc là dừng xe đột ngột, hoặc là vấp phải một viên đá thôi thì e là công việc này của anh ta khó mà giữ được.
...
Lúc xe dừng lại trước cửa Kiều gia, Kiều Cảnh Nam bế thiếu niên đã bị hắn hôn đến mềm nhũn đi nhanh vào trong nhà, hắn vừa