Hai ngày sau, tại một căn biệt thự trên trên một ngọn đồi ở phía tây S thành.
Thiếu niên nằm trên chiếc giường phong cách hoàng gia êm ái rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Đầu cậu đau như búa bổ, điều đầu tiên cậu cảm nhận được chính là...!mình vừa tỉnh lại ở một nơi xa lạ.
"Em tỉnh rồi sao? Đừng vội ngồi dậy, để tôi kiểm tra cho em đã."
Lúc cậu nhìn thấy khuôn mặt của người kia, trong lòng bất chợt có cảm giác an tâm, nhìn cách người này tỉ mỉ kiểm tra cho cậu, có vẻ như anh ta là bác sĩ.
Bởi vì anh ta là bác sĩ nên cậu mới cảm thấy yên tâm sao?1
Thiếu niên nằm im để người kia kiểm tra, sau khi xác định cậu đã không còn vấn đề gì đáng ngại anh ta mới mỉm cười nắm lấy tay cậu, "Không sao rồi, tình trạng vết thương của em hồi phục rất tốt, nhưng mà em nên nằm nghỉ thêm vài ngày cho khỏe hẳn đã."
"Cảm ơn, nhưng mà...!anh là ai vậy?"
Người kia khó hiểu nhìn cậu, sau đó lại cười cười véo má cậu, động tác vô cùng nhẹ nhàng, trong mắt cũng tràn ngập yêu thương, "Em làm sao vậy? Sao lại hỏi bạn trai của mình như thế? Ngã một cái liền quên mất anh rồi sao?"
Thiếu niên hơi né tránh sự đụng chạm ấy, rụt rè nói, "Xin lỗi nhưng mà...!hình như tôi thật sự quên mất anh rồi...!tôi cũng...! không nhớ tôi là ai nữa."
Ánh mắt bàng hoàng kinh ngạc của người kia nhìn chằm chằm cậu, sau đó anh ta vội vàng nắm lấy vai cậu, kích động hỏi, "Em đang đùa đúng không, có phải em đang đùa với tôi không? Tôi là Hàn Kỳ, là bạn trai của em, em tên là Thẩm Tư Thần, em không nhớ gì sao?"1
Thiếu niên lắc đầu.
Hàn Kỳ hơi đắn đo suy nghĩ, sau đó lại vỗ nhẹ vai cậu để trấn an, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng như lúc đầu, "Không sao, em không cần lo, tôi sẽ gọi bác sĩ chuyên khoa đến kiểm tra cho em, lúc em ngã cầu thang đã bị đụng trúng đầu cho nên đây có lẽ đã bị ảnh hưởng tạm thời đến trí nhớ.
Em nằm đây nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài một chút rồi quay lại ngay."
Lúc hắn chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài, thiếu niên nhỏ giọng hỏi hắn, "Nhưng mà...!anh thật sự là bạn trai của tôi sao?"
Hàn Kỳ quay lại nhìn cậu, khuôn mặt có chút buồn bã, "Ừm, tôi là người yêu em nhất trên thế gian này, chúng ta đã ở bên nhau hơn năm năm rồi..."
Thiếu niên ngồi tựa lưng vào đầu giường, hơi cúi đầu, "Nếu là vậy...!tôi nhất định sẽ nhớ ra anh."
"Ừm, em nghỉ ngơi đi, chờ tôi ra ngoài gọi bác sĩ."
Sau khi cánh cửa kia đóng lại, thiếu niên trên giường cứ suy nghĩ mãi, người kia quả thật khiến cho cậu cảm thấy như là đã từng quen biết rất lâu, cũng làm cho cậu có cảm giác yên tâm.
Nhưng mà...!tại sao căn phòng này lại khiến cậu cảm thấy xa lạ đến như vậy.
Cậu nhìn phong cách Châu Âu cổ bài trí trong căn phòng này, không khỏi hoài nghi trước đây bản thân mình thật sự thích những thứ này sao?
Trên đầu giường có để một bức ảnh chụp, là ảnh của cậu và người đàn ông khi nãy chụp cùng nhau, trong ảnh cả hai vô cùng thân mật, cậu cười rất tươi, còn ôm eo anh ta, trên ảnh đề ngày tháng chính là hai năm về trước.
Hình như, người kia thật sự là bạn trai của cậu.
...
Bên ngoài cánh cửa, Hàn Kỳ chẳng còn chút biểu hiện u sầu nào cả, trên môi còn thoáng nở một nụ cười đắc ý.
Hắn đi đến một căn phòng khác, bên trong có một người đang ngồi chờ.
"Cậu ta tỉnh rồi sao?"
"Tỉnh rồi."
"Có nhớ được gì không?"
"Hoàn toàn không."
Người kia nâng gọng kính của mình lên, biểu cảm vô cùng thỏa mãn, "Chúc mừng cậu đã hoàn thành tâm nguyện ôm bảo bối về nhà."
Hàn Kỳ ngồi xuống phía đối diện, gật đầu cảm kích, "Sao tôi lại cảm thấy vẻ mặt cậu mới giống như người vừa đạt thành tâm nguyện hơn vậy?"
Tiêu Dương cười đắc ý, "Ha ha, tất nhiên là tôi cũng đang rất cao hứng rồi, Thẩm Tư Thần chính là tác phẩm hoàn hảo nhất của tôi cơ mà.
Tôi cũng phải cảm ơn cậu đã cho tôi một cơ hội làm thực nghiệm kiểm chứng tốt như vậy, lần này bản báo cáo của tôi chắc chắn sẽ khiến giáo sư Kenvin hài lòng."
"Cậu đừng nói cứ như em ấy là vật thí nghiệm vậy, tôi không thích."
"Được rồi, được rồi.
Tôi xin lỗi.
Tôi biết cậu ấy là người quan trọng trong lòng cậu mà.
Nếu không...!cậu cũng đâu cần làm tới bước này."
Hàn Kỳ cười khổ, "Chỉ cần bắt đầu lại từ đầu, tất cả quay về vạch xuất phát, chỉ cần tôi gặp em ấy trước, chắc chắn tôi sẽ không thua hắn ta."
Tiêu Dương đứng lên, vỗ vai hắn, "Yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cậu tới cùng."
...
Tiêu Dương đến khám cho Thẩm Tư Thần, sau khi hỏi một số câu hỏi và làm một vài kiểm tra tâm lý thì mới đưa ra kết luận.
"Lúc cậu bị tai nạn đã từng chụp phim, kết quả cho thấy trong đầu cậu không có máu bầm, chỉ bị thương bên ngoài, nhưng hiện tại có lẽ là do lúc va đập cậu bị chấn động não nhẹ, cho nên tạm thời dẫn đến việc cậu bị mất trí nhớ.
Tôi sẽ thử dùng một số biện pháp tâm lý để k.ích thích não bộ của cậu nhớ lại.
Nhưng chuyện này cần có thời gian, có người chỉ cần một tuần, một tháng, có người lại cần lâu hơn."
Thẩm Tư Thần lo lắng hỏi, "Bác sĩ Tiêu, lỡ như tôi...!không thể nhớ lại thì sao?"
Hàn Kỳ ngồi bên cạnh nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, nhỏ giọng an ủi, "Em yên tâm, bác sĩ Tiêu là bạn học của anh, là tiến sĩ tâm lý xuất sắc ở nước M, trước kia cậu ấy cũng từng học chuyên khoa thần kinh, vừa hay lần này cậu ấy về nước du lịch nên anh mới nhờ cậu ấy đến đây khám cho em.
Có bác sĩ Tiêu ở đây, cơ hội hồi phục của em rất cao, em không cần phải lo lắng."
Thẩm Tư Thần trịnh trọng cúi đầu, "Vậy nhờ cậy cả vào anh, bác sĩ Tiêu."
Tiêu Dương đưa tay lên nâng cặp kính gọng vàng của mình, mỉm cười đáp lại, "Không có gì, chữa bệnh...!vốn là chức trách của bác sĩ mà."
...
Ở Kiều gia hiện tại lại không khác gì địa ngục u ám, tìm suốt hai ngày cũng không có tin tức gì của Thẩm Tư Thần, Kiều Cảnh Nam gần như đã phát điên.
Đồ đạc trong thư phòng bị hắn đập vỡ gần hết, vết thương trên tay được băng bó xong rồi lại rách toạc ra vì vận động quá mạnh, ngay cả