Xe dừng lại ở trước cửa nhà chính, Bạch Phương Thần dìu Kiều Cảnh Nam xuống xe.
"Kiều tổng, chúng ta tới nơi rồi."
Cậu ta vừa nói vừa định đỡ hắn đi vào bên trong, nhưng Kiều Cảnh Nam bỗng nhiên khựng lại, người hắn hơi lảo đảo, rõ ràng là có chút say thật, nhưng mà không còn dáng vẻ mơ hồ như lúc nãy, ánh mắt sắc lạnh khiến cho Bạch Phương Thần có chút sợ hãi.
"Cậu định bước chân vào nhà của tôi à? Cậu xứng sao?"
Hắn vung mạnh tay ra khiến cho Bạch Phương Thần bất ngờ lảo đảo ngã về phía sau, cậu ta ngồi bệt trên đất, tay chống ra phía sau làm cho da bị xước một mảng rướm máu.
Bạch Phương Thần không nổi giận, ngược lại còn ngoan ngoãn đáng thương nhìn hắn, "Kiều tổng...!em...!em xin lỗi, em còn tưởng anh bảo em đưa anh về là vì..."
Kiều Cảnh Nam lạnh lùng nhìn cậu ta, "Cậu diễn đủ chưa? Ở đây không có ai, cậu cũng không cần phải làm trò cho tôi xem đâu, nói đi, Hàn Kỳ bảo cậu đến đây làm gì?"
Dù đã cố gắng kiềm chế nhưng Bạch Phương Thần vẫn vô thức run lên khi nghe thấy cái tên đó, cậu ta không hiểu, làm thế nào mà...! làm thế nào mà Kiều Cảnh Nam lại biết.
Bạch Phương Thần ngồi im không nhúc nhích, cậu ta cúi đầu, vai không ngừng run lên, "Em không biết anh đang nói gì, Kiều tổng...!em thật sự chỉ muốn báo ân cho anh, em không phải muốn quyến rũ anh, cũng không phải muốn trèo cao...!em...! em thật sự chỉ là..."
Cậu ta còn chưa nói xong thì hai vệ sĩ cao lớn đã bước tới xách cậu ta lên, không thương tiếc mà dùng băng dính dán miệng cậu ta lại.
Kiều Cảnh Nam quay lưng đi vào trong nhà, hắn phất tay, "Đưa ra nhà kho ở phía sau ấy, đừng làm bẩn những nơi khác trong nhà tôi."
Hắn nói rồi đi thẳng vào nhà, hắn không lên tầng mà đi vào trong phòng tắm ở tầng trệt.
Hắn không thể chịu nổi mùi của người khác vương trên người, lúc nãy diễn một màn kịch đó làm hắn buồn nôn vô cùng.
Thậm chí hắn còn không dám đem cái mùi ấy đi lên lầu mà phải tắm rửa ngay.
Trong ngôi nhà này, khắp nơi đều phải là hương vị của Thần Thần nhà hắn, còn những thứ khác thì không thể bén mảng tới đây được.1
Kiều Cảnh Nam tẩy rửa bản thân thật kỹ đến khi không còn ngửi thấy mùi gì nữa, lúc này hắn cũng đã tỉnh rượu hơn nhiều, hắn choàng áo tắm đi ra bên ngoài, sau đó còn không quên dặn dò Chu quản gia đốt bộ đồ hắn vừa mặc khi nãy đi.
Lúc chiều hắn đã bảo Trịnh Đông Quân đưa Tiểu Vũ sang nhà chị hai ở một thời gian, gần đây hắn có một số chuyện phải làm, tốt nhất là không nên để nhóc con ở trong nhà.
Kiều Cảnh Nam đi lên lầu thay một bộ đồ thoải mái, sau đó mới chậm rãi đi tới nhà kho.
"Ưm...!ưm..."
Bạch Phương Thần bị dán băng keo kín miệng, cậu ta nằm sõng soài dưới đất, bộ quần áo thẳng thớm giờ đã lem luốc bụi bặm cùng nhiều dấu chân in trên đó.
Kiều Cảnh Nam đứng trên cao ngạo nghễ nhìn xuống, "Bọn họ đánh cậu đau lắm sao? Hửm? Nếu sợ đau thì phải mau khai ra đi chứ? Mấy tên này nhìn không có vẻ gì là sẽ thương tiếc nhẹ tay với cậu đâu."
Bạch Phương Thần không sợ hãi, cũng không khóc lóc, cậu ta chỉ dùng ánh mắt căm thù nhìn chằm chằm vào Kiều Cảnh Nam.
Hắn kéo một chiếc ghế xếp tới, ngồi xuống trước mặt Bạch Phương Thần, vệ sĩ sau lưng đưa cho hắn một tập tài liệu, hắn không xem mà vứt ngay vào mặt cậu ta.
"Xem ra Hàn Kỳ cũng tốn không ít công sức nhỉ? Cho cậu đi phẫu thuật thẩm mỹ trở thành hình dạng của em ấy, còn làm giả không ít hồ sơ lý lịch của cậu, thậm chí cả ảnh từ bé đến lớn cũng dùng phần mềm chỉnh sao cho giống nhất."
Bạch Phương Thần trợn tròn mắt nhìn đống tài liệu trước mặt, cậu thật sự không ngờ Kiều Cảnh Nam có thể điều tra ra được nhanh như vậy.
Thậm chí là chỉ mới có một ngày.
Kiều Cảnh Nam cho vệ sĩ gỡ băng dán miệng của cậu ta ra, sau đó mới nói tiếp, "Giờ thì cậu có thể nói cho tôi biết chỗ Hàn Kỳ giấu Thần Thần được rồi chứ, hoặc chí ít là tất cả những gì cậu biết, trước khi quá muộn thì cậu hãy lo bảo toàn tính mạng của mình đi."
Bạch Phương Thần cười khẩy, "Anh bắt tôi thì sao chứ? Anh nghĩ tôi sẽ nói điều gì cho anh biết sao? Ha...!Kiều Cảnh Nam, anh không biết tôi là ai sao?"
Kiều Cảnh Nam lạnh lùng hỏi lại, "Tôi cần phải biết cậu sao? Tôi không quan tâm cậu là ai."
Hai mắt cậu ta đỏ lên, "Tôi là Bạch Ân."
"Vậy thì sao? Bạch Ân hay Bạch Phương Thần với tôi cũng không khác gì cả, đều là những cái tên không đáng nhắc tới...!cả người cũng thế."1
Bạch Phương Thần giận đến mức muốn xông tới bóp chết hắn, nhưng người mà cậu càng hận hơn lại chính là Thẩm Tư Thần.
Tại sao, tại sao ai cũng chỉ quan tâm tới một mình Thẩm Tư Thần.
Ngày ấy cậu yêu thích Kiều Cảnh Nam, nhưng hắn lại vì Thẩm Tư Thần mà phũ phàng đẩy cậu đến đường cùng.
Ngày hôm nay vì Thẩm Tư Thần mà cậu phải biến bản thân thành bộ dạng của người mình mà căm ghét, cậu phải đi lấy lòng người đàn ông mà mình xem như kẻ thù, và hiện tại sau khi bại lộ còn bị bắt đến đây chịu đòn.
Khó khăn lắm cậu mới gặp được ánh sáng của cuộc đời mình, một người ấm áp và dịu dàng, người đưa tay kéo cậu ra khỏi cuộc sống tăm tối ở dưới đáy xã hội.
Ấy vậy mà người cậu ngưỡng mộ cũng yêu thích Thẩm Tư Thần.
Bởi vì không muốn nhìn thấy anh ấy khổ sở nên cậu đã nguyện ý dùng bản thân để giúp đỡ kế hoạch của anh ấy, nhưng mà...!cái gọi là vì yêu mà thành toàn...!sao lại đau đớn thế này.
Tại sao ai cũng vì Thẩm Tư Thần mà bất chấp mọi thứ, tại sao Thẩm Tư Thần lại may mắn như vậy, cậu ta thì có gì hơn Bạch Ân này chứ!
"Sao cũng được, tôi rơi vào tay anh thì anh muốn đánh muốn giết tùy ý, còn chuyện anh muốn biết thì không cần phí lời nữa, tôi sẽ không phản bội người đó đâu."
Kiều Cảnh Nam nhếch môi, "Vậy à? Cậu hy sinh vì hắn như vậy, hắn có biết không? Nếu hắn biết thì liệu hắn có rủ chút lòng thương nào mà đến cứu cậu không, hay là...!hiện giờ hắn đang chăn ấm nệm êm, không quan tâm đến sống chết của cậu nhỉ?"
"Ha...! ha ha ha." Bạch Ân đột nhiên cười lớn, nhìn Kiều Cảnh Nam đầy mỉa mai, "Người đó nệm ấm chăn êm với ai, Kiều tổng thử đoán xem?"
"Khốn kiếp!"
"Khốn kiếp!"
Rầm!!! Bịch!
Kiều Cảnh Nam đá mạnh vào người Bạch Ân, cậu ta ngã vật ra sàn lần nữa, dù đau đớn đến tái mặt nhưng miệng vẫn không ngừng cười.
Cậu ta phải chịu thiệt thòi như thế này thì Kiều Cảnh Nam đừng mong được dễ chịu.
"Nhốt cậu ta lại, còn nữa, chụp vài tấm ảnh đi.
Hàn Kỳ lấy của tôi một báu vật, còn muốn sắp xếp một thế thân tầm thường đến để trói chân tôi sao? Nghĩ tôi là thằng ngu à? Hừ...!chúng ta phải chuẩn bị một món quà lớn đáp lễ cho hắn mới phải phép chứ."
Bạch Ân nhìn theo bóng lưng ngạo nghễ rời đi của Kiều Cảnh Nam, bỗng nhiên hét lên, "Tôi không phải thế thân của cậu ta, cậu ta mới là kẻ đã cướp hết mọi thứ của tôi.
Cậu ta mới là kẻ đến sau...!Là tôi gặp anh trước, trước kia rõ ràng là tôi..."
Kiều Cảnh Nam dừng bước, hắn không quay đầu lại, giọng điệu đầy khinh thường, "Cậu vẫn không biết tại sao trước kia bản thân lại có thể xuất hiện trước mặt tôi sao? Là vì bộ dạng khi ấy của cậu có vài phần giống với em ấy, cho nên bạn của tôi mới để cho cậu đến.
Nhưng mà đối với tôi, chẳng ai có thể so sánh với em ấy cả, dù khuôn mặt có giống hay không, có ngoan ngoãn hay không, có bộ dạng gì đi nữa thì cũng không xứng đáng để so với em ấy.
Em ấy không có thế thân, càng không phải thế thân của ai cả.
Em ấy ở trong lòng tôi luôn được xếp ở vị trí cao nhất, cũng là duy nhất.
Người như cậu...!sao có thể hiểu được chứ?"1
Kiều Canh Nam đi rồi, chỉ còn lại Bạch Ân ngơ ngác nằm trên đất, cả người đều đau rát, nhưng đau nhất có lẽ chính là trong lòng.
"Người như tôi...!người như tôi...!rốt cuộc tôi là loại người gì đây..."
Vốn dĩ cậu ta vẫn luôn nghĩ rằng Thẩm Tư Thần là kẻ đến sau, là kẻ cướp đi tất cả của mình, hiện giờ mới vỡ lẽ ra bản thân mới chính là kẻ bắt chước.
Nếu trước kia chỉ là hiểu lầm thì bây giờ là gì đây? Khuôn mặt này...!dáng vẻ này...!ai mới là thế thân đây?
Nếu như người đó cùng Thẩm Tư Thần hạnh phúc bên nhau, Kiều Cảnh Nam chắc chắn sẽ đau khổ, còn cậu ta thì sao? Bạch Ân tự hỏi lòng mình...!cậu ta sẽ cảm thấy vui vẻ sao?
Nhưng mà bây giờ còn có thể cứu vãng được không? Liệu rằng có kịp không?
...
Ngày thứ mười hai sau khi Thẩm Tư Thần mất tích.
Tiêu Dương lại đến Hàn gia khám cho cậu.
"Dạo này trong người cậu cảm thấy thế nào? Còn khó chịu