Một tràng hỗn loạn diễn ra trên đoạn đường vắng, tiếng kim loại va chạm mạnh, tiếng phanh xe gấp, tiếng kính vỡ nát...!một loạt âm thanh hỗn tạp chồng chéo lên nhau.
Xe của Kiều Cảnh Nam bị đâm vào mạn phải, vừa đúng ngay vị trí ngồi của hắn.
May mà tài xế là người chuyên nghiệp và có kinh nghiệm xử lý tình huống tốt, anh ta cố gắng giữ chặt vô lăng, bẻ ngoặc lại rồi cho xe đâm vào một gốc cây bên vệ đường.
Trong tình huống cấp bách khi ấy, chỉ có cách này là có thể bảo đảm sự an toàn cao nhất.
Hai chiếc xe kia sau khi gây tai nạn cũng dừng lại ngay bên cạnh họ.
Âu Tĩnh Siêu vừa xoa cái đầu mới bị va đập lung tung của mình vừa tháo dây an toàn ra, anh ta chồm qua bên phía Kiều Cảnh Nam xem xét tình hình.
"Cảnh Nam, không sao chứ...!vai cậu..."
Cú va chạm mạnh làm thân xe móp vào một khoảng, cửa kính xe vỡ nát, vai của Kiều Cảnh Nam va vào đầu nhọn của một mảnh thân xe bị vỡ do va đập, mảnh sắt nhọn hoắc đâm toạc vào da thịt, hắn không nói không rằng, ngay cả mày cũng không chau lại tự mình kéo mạnh vai rút ra khỏi mảnh sắt kia, máu nhanh chóng tràn ra thấm ướt vai áo sơ mi bên trong bộ âu phục màu đen tuyền, nhưng điều hắn quan tâm không phải là tình trạng của bản thân mà chính là hai chiếc xe đang dừng ở phía trước không xa kia.
"Không sao, xuống xe xem tình hình trước đã."
Mấy tên trên xe jeep cầm theo súng đến vây quanh xe của Kiều Cảnh Nam, đội trưởng Trần vẫn còn chưa kịp đuổi tới, hắn cũng chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp.
Hai người chậm rãi xuống xe, người trên hai chiếc xe phía trước cũng đã ra ngoài đối mặt với nhau từ lâu.
Một là Hàn Kỳ, còn một người lạ mặt mà bọn họ không hề quen biết.
Một tràng hỗn loạn diễn ra trên đoạn đường vắng, tiếng kim loại va chạm mạnh, tiếng phanh xe gấp, tiếng kính vỡ nát...!một loạt âm thanh hỗn tạp chồng chéo lên nhau.
Xe của Kiều Cảnh Nam bị đâm vào mạn phải, vừa đúng ngay vị trí ngồi của hắn.
May mà tài xế là người chuyên nghiệp và có kinh nghiệm xử lý tình huống tốt, anh ta cố gắng giữ chặt vô lăng, bẻ ngoặc lại rồi cho xe đâm vào một gốc cây bên vệ đường.
Một là Hàn Kỳ, còn một người lạ mặt mà bọn họ không hề quen biết.
Hàn Kỳ và Tiêu Dương nói sao cũng là cùng chung một phe, dù lần này Tiêu Dương tự ý đưa Thẩm Tư Thần ra ngoài khiến cho Hàn Kỳ tức giận đuổi theo, nhưng đứng trước Kiều Cảnh Nam bọn họ vẫn phải giải quyết người ngoài trước.
Bầu không khí giữa hai bên vô cùng kỳ lạ.
Hàn Kỳ nhìn Kiều Cảnh Nam, cười vô hại, "Kiều tổng, lại gặp nhau rồi.
Người của tôi kỹ thuật lái xe có hơi yếu một chút, vô tình đâm trúng xe của Kiều tổng rồi, hay là...!tôi mua lại một chiếc mới đền cho anh nhé?"
Âu Tĩnh Siêu tức giận đùng đùng, "Không cần phí lời nói nhảm nữa, mày giấu Tư Thần ở đâu rồi? Hả? Mau giao người ra đây!"
Tiêu Dương đứng một bên trầm ngâm, ánh mắt như có như không liếc về phía đuôi xe, dù hắn đã bỏ thuốc an thần vào nước uống của Thẩm Tư Thần, bây giờ chắc là cậu vẫn đang mê man chưa tỉnh, nhưng mà nếu để cậu nằm quá lâu trong cốp xe với tình trạng ấy thì không an toàn cho lắm.
Hắn thấp giọng nói cho mình Hàn Kỳ nghe thấy, "A Kỳ, tốt nhất là chúng ta nên trở về sớm một chút."
Hàn Kỳ gật đầu, nhưng trên mặt không lộ ra chút biểu tình lo lắng hay vội vã gì.
Dù vậy, tất cả những cử chỉ của Tiêu Dương đều không lọt khỏi mắt của Kiều Cảnh Nam, hắn cũng mơ hồ đoán được vị trí của thiếu niên.
Kiều Cảnh Nam nhìn thẳng vào Hàn Kỳ, giọng điệu đầy lạnh lẽo, "Nếu bây giờ cậu để tôi đưa em ấy trở về, không chừng tôi có thể nhẹ tay với Hàn gia của cậu một chút."
Hàn Kỳ nhướng mày, nhếch khóe môi, "Xem ai đang đe dọa tôi kìa, xem ra bây giờ Kiều tổng vẫn chưa rõ tình hình nhỉ? Bây giờ ai mới là người có quyền lên tiếng ở đây chứ."
Âu Tĩnh Siêu ngứa mắt không nhìn nổi bộ dạng đắc ý của Hàn Kỳ, anh ta xắn tay áo định xông qua ăn thua đủ với hắn, nhưng còn chưa kịp động phía sau đầu đã cảm nhận được một vật cứng ngắt lạnh toát chạm vào.
"Âu thiếu đừng kích động, người của tôi trước kia đều là lính đánh thuê đặc chủng, bọn họ...!không bắn trượt đâu."
Âu Tĩnh Siêu khựng lại, giận dữ mắng, "Thằng khốn Hàn Kỳ, trước nay chưa từng có ai dám chĩa súng vào đầu Âu Tĩnh Siêu tao đâu, mày có giỏi thì ra đây đánh tay đôi với tao một trận."
Tiêu Dương nâng cặp kính gọng vàng của mình, nhìn Âu Tĩnh Siêu bằng nửa con mắt, "Ha ha, cậu ấy từ nhỏ đã được huấn luyện khắc khe theo tiêu chuẩn quân đội, dựa vào tên thiếu gia trói gà không chặt như anh mà cũng muốn thách đấu, đúng là chuyện buồn cười nhất mà tôi từng nghe."
"Bọn mày..."
Kiều Cảnh Nam vươn tay vỗ nhẹ lên người Âu Tĩnh Siêu để ngăn anh ta lại.
Hắn đút một tay vào túi quần, lạnh nhạt liếc về phía Hàn Kỳ, "Kiều Cảnh Nam tôi trước nay cũng chưa từng bị ai uy hiếp."
Trên ngực trái của Hàn Kỳ xuất hiện một chấm tròn đỏ mơ hồ, khi hắn phát hiện ra thì đã không kịp nữa, trái tim hắn đã trở thành mục tiêu bị nòng súng bắn tỉa ngắm bắn.
Âu Tĩnh Siêu cười sảng khoái, "Chậc, xem ai vừa nãy còn vênh váo kìa."
Đội trường Trần vừa kịp đuổi tới, người của Kiều Cảnh Nam bao vây phía sau đội lính đánh thuê của Hàn Kỳ, súng đạn đều đã sẵn sàng lên nòng, chỉ chờ chỉ thị ngầm của Kiều Cảnh Nam.
Ban đầu Hàn Kỳ cũng có chút bàng hoàng, nhưng chỉ sau một thoáng chốc hắn đã khôi phục vẻ tự tin trở lại.
Hắn nghiêng đầu, dùng hai ngón tay mô tả hình khẩu súng, sau đó tự chỉ vào thái dương của mình, nhoẻn miệng cười, "Phải nhắm ở đây thì mới chuẩn chứ."1
Miệng Âu Tĩnh Siêu giật giật, trừng mắt nhìn hắn, anh ta nhỏ giọng nói với Kiều Cảnh Nam, "Mẹ nó, không phải tên này điên rồi chứ, có khi nào hắn định liều một phen sống chết với chúng ta luôn không?"
Hàn Kỳ nhìn một vòng, lại cười nói, "Kiều tổng, trong tay tôi có ba con tin, còn anh chỉ có một mình tôi thôi, vụ trao đổi này...! e là Kiều tổng phải chịu thiệt thòi rồi."
Con tin thứ ba mà hắn Hàn Kỳ nhắc đến, chính là Thẩm Tư Thần.
Bàn tay Kiều Cảnh Nam khẽ siết lại, Hàn Kỳ đang muốn dùng Thần Thần để uy hiếp hắn sao.
Vù!!!
Két!!!
Từ phía xa một chiếc xe thể thao màu đen lao tới với tốc độ kinh hồn, theo sau còn là mấy chiếc xe jeep hầm hố khác.
Chiếc xe đầu tiên thắng gấp ma sát kéo thành một vệt dài trên đường.
Từ phía xa một chiếc xe thể thao màu đen lao tới với tốc độ kinh hồn, theo sau còn là mấy chiếc xe jeep hầm hố khác.
Chiếc xe đầu tiên thắng gấp ma sát kéo thành một vệt dài trên đường.
Âu Tĩnh Siêu trợn tròn mắt, suýt thì thốt lên tiếng xuýt xoa khi thấy một mỹ nữ da trắng chân dài ung dung đẩy cửa xe bước ra, mái tóc đen tuyền được búi cao lộ ra chiếc cổ thiên nga thon dài, cô ta mặc váy đen bó sát dài ngang gối, một bên váy còn xẻ tà tăng thêm độ quyến rũ và mềm mại.
Cô gái kia bước xuống xe, vừa tháo kính râm vừa bước từng bước chậm rãi trên giày cao gót đi về phía bọn họ.
Khuôn mặt xinh đẹp kiêu kỳ cùng ánh mắt sắc bén toát ra một loại mị lực quyến rũ nhưng lại không kém phần quyền lực.
"Kiều tổng, Âu thiếu, đã lâu không gặp." Sau khi gật đầu chào hỏi bọn họ, cô gái ấy mới hướng về phía Hàn Kỳ, mỉm cười với hắn, "Anh hai."
"Anh?" Âu Tĩnh Siêu bật thốt lên.
Anh ta còn tưởng đây là cứu tinh của phe mình, nào ngờ...!nào ngờ lại là đồng minh của phe địch.
Hèn gì mấy chiếc xe jeep kia lại nhìn giống nhau đến vậy, hóa ra đều là người của Hàn gia.
Kiều Cảnh Nam không lên tiếng, chỉ im lặng quan sát.
Cô gái trước mặt hắn chính là nhị tiểu thư của Hàn gia Tây thành, Hàn Vũ Ly.
Trước kia hắn và Âu Tĩnh Siêu cũng từng gặp qua cô ta, nhưng hiện tại vẻ ngoài của cô ta đúng là khác xa với hình ảnh trong trí nhớ của hắn.
Tây thành Hàn gia vốn kín tiếng, nhưng không ai không biết người thừa kế của Hàn gia là nhị tiểu thư Hàn Vũ Ly.
Chuyện đại thiếu gia của Hàn gia nhiều năm trước từ bỏ quyền thừa kế để ra nước ngoài du học và theo đuổi ước mơ thì không có mấy ai biết, mà dù có biết cũng không có ai còn nhắc đến chuyện xưa cũ kia nữa.
"Em đến đây làm