Thẩm Tư Thần lần nữa mở mắt ra là vì đói bụng.
Rèm cửa sổ buông kín kẽ không cho chút ánh sáng nào bên ngoài lọt vào, trong phòng chỉ có chút ít ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn vàng trang trí gắn trên tường.
Trong không khí dường như có chút mùi hương quen thuộc mà cậu chẳng thể nhớ ra, mùi thanh lãnh như hương tuyết tùng, lại pha chút ấm áp ngọt lịm.
Cậu chớp chớp mắt, từ trong mơ hồ tỉnh táo lại, có lẽ cảm giác quen thuộc quá mức này khiến cho cậu không có chút sợ hãi phòng bị nào khi thức dậy ở một nơi xa lạ.
Cậu nhìn thấy một người đàn ông ngồi trên ghế sô pha đặt cạnh giường, hắn ta ngồi yên lặng giữ nguyên tư thế chống tay lên trán, hình như là đang ngủ gật.
Cậu chỉ định trở mình một chút nhưng tiếng sột soạt của chăn đệm lập tức khiến người kia giật nảy mình, ngay tức khắc quay sang nhìn cậu.
Thẩm Tư Thần có chút ngại ngùng, "Xin lỗi, tôi làm anh thức giấc rồi sao?"
Dù ánh sáng rất tối nhưng dường như cậu có thể nhìn thấy hai đầu lông mày của hắn ta đang nhíu chặt lại, cậu trộm nghĩ, hình như người kia đang không quá hài lòng, có phải câu đầu tiên khi gặp nhau không nên nói một cách thân thiết như vậy hay không.
Cậu ho nhẹ, đổi một cách nói khác trang trọng hơn, "Thật xin lỗi, làm phiền rồi, tôi...!tôi không rõ tình hình hiện tại của mình cho lắm.
À...!Nhưng mà dù sao thì...!tôi xin giới thiệu một chút, tôi tên là Thẩm Tư Thần."
Dường như người kia phải rất khó khăn mới có thể mở miệng, "Thần Thần, em đang nói gì vậy?"
Lúc hắn ta gọi cậu là Thần Thần, dường như trong lòng cậu có chút chấn động, nhưng vẫn cố gắng lặp lại câu hỏi, "Tôi nói tôi là Thẩm Tư Thần, xin hỏi phải xưng hô với anh thế nào đây?"
Kiều Cảnh Nam đi đến chỗ công tắc, bật đèn sáng choang cả phòng, sau đó bước đến bên giường để cho cậu nhìn kỹ mặt mình, khó khăn hỏi lại, "Em...!không nhận ra tôi sao?"
"Chúng ta...!trước kia từng quen biết nhau sao?"
Tình cảnh này có chút quen thuộc, cậu nhớ lại lúc mình tỉnh dậy ở nhà của Hàn Kỳ hình như cũng đối mặt với những câu hỏi thế này, Thẩm Tư Thần có chút hoang mang...!người này không phải tiếp theo sẽ nói anh ta là bạn trai của cậu chứ?
Mỗi lần tỉnh lại đều có thêm một bạn trai sao?
Nhưng khác với sự tưởng tượng của cậu, người này không kích động như Hàn Kỳ khi đó, ánh mắt anh ta nhìn cậu rất dịu dàng, hình như...!còn pha thêm chút bi thương.
Kiều Cảnh Nam đưa tay lên vuốt tóc Thẩm Tư Thần, động tác rất cẩn thận, cũng rất đỗi nhẹ nhàng, "Không sao hết, em trở về bên cạnh tôi là tốt rồi, em bình an là tốt rồi.
Chuyện gì cũng có thể từ từ rồi tính, trên đời này không có thứ gì quan trọng bằng em cả."
Thẩm Tư Thần ngơ ngác không hiểu lời này có ý gì, chỉ sâu sắc cảm nhận được người đàn ông này rất chân thành, cảm giác hắn ta sẽ không làm hại cậu.
Cậu mông lung để Kiều Cảnh Nam dắt tay xuống lầu, hắn cẩn thận từng li từng tí chỉ hận không thể bế cậu lên mà đi.
Dưới lầu đèn đuốc sáng rực như ban ngày, bác sĩ và y tá vẫn còn túc trực bên dưới, người làm trong nhà cũng không hề nghỉ ngơi, Kiều Cảnh Nam dẫn cậu xuống phòng ăn, Chu quản gia hiểu ý lập tức bảo người làm hâm nóng thức ăn đã chuẩn bị sẵn nhanh chóng mang lên.
Tất cả đều là thức ăn thanh đạm, tuy ít dầu mỡ nhưng vị lại không quá nhạt nhòa, hương thơm cùng cách bài trí hấp dẫn khiến người ta không thể rời mắt.
"Em ăn chút đồ lót dạ trước, sau đó bác sĩ sẽ kiểm tra tình trạng cho em.
Chọn món nào em muốn ăn là được, không cần cố quá sức, không thích ăn thứ gì thì nói với tôi, tôi nói họ đổi cho em."
Kiều Cảnh Nam vừa nói vừa đẩy ly sữa ấm qua chỗ cậu, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm, luôn chăm chú để ý xem cậu ăn được món nào, không thích món nào.
Hắn sợ gần đây cậu thay đổi khẩu vị, hơn nữa hắn cũng đã lên mạng tra qua, nếu mang thai sẽ cực kỳ nhạy cảm, hắn sợ thức ăn không vừa miệng cậu.
Thẩm Tư Thần ngoan ngoãn cúi đầu ăn cháo trước ánh nhìn mong mỏi của hắn, chốc lát lại gắp thêm ít rau xào, ăn một hồi mới cho một lời nhận xét, rất khẽ, "Mùi vị không tệ."
Cậu ăn được nửa bát cháo thì dừng, lại uống thêm nửa ly sữa ấm.
Kiều Cảnh Nam dẫn cậu ra phòng khách, để cậu ngồi một tư thế thoải mái, sau đó mới nghiêm túc nói với vị bác sĩ chuyên khoa não bộ - thần kinh đang chuẩn bị khám cho cậu, "Em ấy nói không nhớ được tôi? Ông xem xem một chút."
Vị bác sĩ kia kiểm tra phản xạ của cậu, sau đó lại kiểm tra đầu của cậu, xác nhận không có vết thương nào nghiêm trọng đến mức có thể khiến cho trí nhớ bị giảm sút, sau khi hội ý với viện trưởng bên cạnh, ông ta lại hỏi cậu thêm để xác nhận, "Thẩm tiên sinh, gần đây đầu của cậu có bị va đập gì hay không?"
Thẩm Tư Thần gật đầu.
Kiều Cảnh Nam lại hỏi tiếp, "Là vụ tai nạn xe hôm đó sao?"
Cậu lắc đầu, ngơ ngác hỏi, "Tai nạn xe nào cơ? Tôi gần đây đều không có ra ngoài." Nói rồi cậu lại có hơi ngập ngừng kể lại, "Cách đây không lâu tôi đúng là có bị thương ở đầu, bạn trai tôi nói tôi bị ngã cầu thang, đầu bị va đập mạnh nên dẫn đến mất trí nhớ tạm thời.
Anh ấy cũng có mời bác sĩ thường đến trị liệu tâm lý cho tôi, bác sĩ nói có lẽ một quãng thời gian nữa tôi mới nhớ lại được." Sau đó cậu lại bổ sung thêm, "Có lẽ vì vậy nên tôi mới chưa nhớ ra anh..."
Đầu Kiều Cảnh Nam ong lên một tiếng như bị ai đó đập mạnh, hắn vừa nghe thiếu niên của hắn thốt ra hai từ "bạn trai".
Bạn trai nào cơ? Rõ ràng người cậu vừa nhắc đến không phải là hắn!
Kiều Cảnh Nam cố đè nén giọng điệu của chính mình, nhưng người nghe