Đầu óc Thẩm Tư Thần dần trở nên mơ hồ, tiếng thở hổn hển của cậu hòa cùng tiếng thở dốc nặng nề của Kiều Cảnh Nam, trong mắt là đèn pha lê lung linh đến lóa mắt, cả cơ thể đều quen thuộc với những va chạm đến mức như đang nhiệt tình chào đón.
Phía dưới từ lâu đã có phản ứng mạnh mẽ, vật nhỏ bị bàn tay ấm áp của Kiều Cảnh Nam bao lấy chặt chẽ, nhẹ nhàng tuốt lên xuống cho cậu.
Cậu thầm nghĩ, đây là bàn tay của đàn ông sao, sao lại mịn màng và mềm mại như vậy, so với đôi tay đã làm qua vô số việc trong lòng bàn tay còn có vết chai sạn nhỏ của cậu thì cảm xúc tốt hơn rất nhiều, bàn tay của hắn vừa ấm lại vừa mềm, an ủi cậu đến vô cùng thoải mái.
"Ưm...!chậm chút...!tôi không chịu được...!sắp...!sắp không giữ được..."
"Ngoan, không cần nhịn, tôi giúp em..."
Kiều Cảnh Nam khàn giọng bên tai cậu, dịu dàng dỗ dành, tay vẫn không ngừng di chuyển.
Thẩm Tư Thần đã quên mất phải cắn góc áo, cũng không thể kìm lại tiếng rên rỉ được nữa, gương mặt cậu đỏ bừng, miệng tràn ra những âm thanh vô cùng khiêu gợi.
Chẳng bao lâu sau cậu đã phải đầu hàng, một dòng chất lỏng ấm áp phun ra ngoài, một phần dính lên tay Kiều Cảnh Nam, một phần nhiễu xuống bụng cậu.
Kiều Cảnh Nam cảm thấy mình không xong rồi, khung cảnh vô cùng kích tình, người dưới thân như được bao phủ trong mật ngọt, làn da phủ lên một tầng hồng nhuận, âm thanh gợi tình liên tục đánh vào tâm trí khiến hắn như muốn nổ tung, phía dưới đã căng cứng đến lợi hại, chỉ hận không thể đè cậu xuống làm ba ngày ba đêm.
Tròng mắt hắn thoáng đỏ lên, hắn cúi đầu hôn nhẹ mi mắt của cậu, nhỏ giọng nỉ non, "Em cũng giúp tôi một chút nhé, chỉ một chút thôi..."
Thẩm Tư Thần còn chưa kịp hồi phục thần trí sau cơn ý loạn tình mê, hắn đã nhanh chóng ôm lấy hai chân cậu, gác cổ chân lên vai của mình, hắn quỳ trên sô pha, mở khóa quần để con mãnh thú bên trong được giải thoát, bàn tay dính nhớp không biết xấu hổ mà bôi thứ chất lỏng cậu vừa bắn ra lên vật to lớn của mình.
Thẩm Tư Thần có chút hốt hoảng, cậu có hơi khó khăn mở miệng, "Nhưng mà...!tôi...!tôi mang thai...!sẽ không sao chứ?"
"Đồ ngốc, bây giờ em mới để ý sao? Muộn rồi."
Kiều Cảnh Nam cười xấu xa, giữ chặt hai chân cậu không cho cậu động đậy, ngay giây phút Thẩm Tư Thần nhắm mắt cong người chuẩn bị đón nhận cảm giác bên dưới đau đớn như ị bé rách do vật to lớn kia xâm nhập thì bất ngờ cảm nhận một cảm giác vô cùng khác lạ.
Cậu hơi hé mắt, đập vào mắt cậu là hình ảnh Kiều Cảnh Nam đâm thọc thứ kia vào giữa hai chân cậu, nói chính xác hơn là ở giữa hai chiếc đùi mềm mại đang kẹp chặt của cậu.
Hắn nhịp nhàng đưa đẩy, nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của cậu, thấp giọng cười, "Nghĩ gì vậy, tôi cũng không phải cầm thú..." Nói rồi hắn lại bổ sung thêm, "Không cần mong đợi, bác sĩ nói sau ba tháng...!đợi cái thai ổn định tôi liền có thể thỏa mãn em..."
Mặt cậu thoáng chốc đỏ bừng, dùng hai tay ôm lấy mặt, cậu thật sự đã mong đợi sao?
"Thần Thần, đừng che mặt...!ha...!để tôi nhìn em...!cho tôi nghe giọng của em đi..."
Hắn không ngừng cọ xát chỗ hai đùi của cậu, còn chạm tới cả hạ thân của cậu, chẳng bao lâu cậu lại xấu hổ khi nhận ra mình lại có phản ứng rồi.
Kiều Cảm Nam cúi người, hôn nhẹ lên chân cậu, hôn dọc tới đùi, không nhịn được mà cắn vào bắp đùi trắng nõn một cái, lập tức để lại dấu bầm tím.
Tiếng thở dốc ngày một nặng nề, hắn vừa chuyển động eo vừa nghĩ, tuy là cảm giác không bằng lúc đâm vào bên trong cậu nhưng cũng khá mềm mại, làn da non mịn, có chút ấm áp, hơn nữa hắn cũng đã nhịn lâu rồi, chỉ chạm vào cậu như thế này cũng làm cho hắn muốn bắn ra.
"Ha...!Thần Thần...!gọi tên tôi...!em gọi tên tôi đi!"
Hắn nắm lấy vật nhỏ trong tay, vừa chuyển động chính mình lại không ngừng dịu dàng an ủi cậu, thiếu niên thở dốc rên rỉ dưới thân hắn, miệng cậu như thể tự động bật thốt ra mà không cần lý trí, "Cảnh Nam...!Cảnh Nam...!em muốn ra...!Cảnh Nam..."
Hắn khàn giọng, "Được, ra cùng tôi...!Thần Thần..."
Hắn chuyển động càng nhanh hơn, lực tay cũng gia tăng đôi chút, mồ hôi lấm tấm trên trán, đôi mắt không rời khỏi cơ thể mảnh mai đang uốn éo trước mặt mình.
Làn da phủ một tầng mồ hôi trơn láng, hàng mi cong khẽ run rẩy, đôi tay bấu chặt lấy đệm sô pha, cái nhấp môi đầy mê hoặc, biểu cảm quyến rũ khiến hắn lạc mất hồn phách.
Giây phút vật nhỏ của thiếu niên giật giật trong tay hắn, bên dưới của hắn cũng bắn ra một dòng chất lỏng màu trắng đục, rất đặc, cũng rất nhiều.
Trên người Thẩm Tư Thần đầy chất lỏng nhầy nhụa trải dài từ bụng tới ngực, dính cả lên mặt, cậu vô lực nằm trên sô pha, đôi mắt mơ màng, trên gương mặt là vẻ thỏa mãn cùng với dư vị sắc dục khiêu gợi, khiến người ta nhìn thấy mà không kìm được muốn phạm tội.
Kiều Cảnh Nam nuốt nước miếng ực một cái, không nhịn được mà lại muốn cậu.
Hắn nhắm mắt, cật lực lắc đầu, tự mình niệm thanh tâm chú một trăm lần trong đầu, tuyệt đối không được.
Hắn bước xuống sô pha, nhét hung khí vừa mới gây án vào lại trong quần, hung hăng ép nó phải yên phận đi ngủ.
Còn mình thì khom người ôm thiếu niên lên, cẩn thận bế cậu đi lên lầu.
Trời đã khuya, hắn sợ tắm rửa không tốt cho người mang thai nên đặt cậu lên giường, xả một chậu nước ấm rồi dùng khăn ướt nhẹ nhàng lau người cho cậu, lau đến sạch sẽ từng kẽ ngón tay mới ngừng, hắn nhét cậu vào trong chăn, quấn người chặt chẽ.
Sau đó Kiều Cảnh Nam vào trong phòng tắm, rất lâu sau mới trở ra.
Hắn không mặt quần áo mà chui vào trong chăn, dùng cơ thể ủ ấm cho cậu, ôm thiếu niên vào trong ngực, mơ một giấc mơ ngọt ngào.
...
Sáng hôm sau khi Kiều Cảnh Nam tỉnh dậy hắn mơ màng quơ tay sang bên cạnh, bỗng nhiên hắn choàng tỉnh, mở to mắt nhìn một bên giường trống không, người bên cạnh đã không thấy đâu nữa.
"Thần Thần!"
Nỗi sợ bao trùm lên tâm trí, hắn sợ những ngày qua chỉ là một giấc mơ hắn huyễn hoặc tự lừa bản thân mình, sợ hắn chưa từng tìm được cậu, sợ cậu chưa từng trở về, hắn quơ vội chiếc khăn tắm dưới đất, quấn ngang hông rồi mở cửa chạy vội xuống lầu.
"Thần Thần! Thần Thần!"
Kiều Cảnh Nam bước xuống cầu thang đã nghe thấy mùi hương quen thuộc, hắn chạy vào phòng ăn thấy đồ ăn sáng đã được dọn trên bàn, hắn lập tức bước vào bếp, quả nhiên bóng lưng quen thuộc đang nấu ăn kia khiến hắn an tâm đến lạ.
"Thần Thần, hóa ra em ở đây, may quá...!thật may quá..."
Hắn bước đến ôm chầm lấy cậu từ sau lưng, giọng cũng có chút nghẹn ngào.
Cậu rời xa hắn nhiều lần như vậy, hắn cảm thấy không an toàn, thật sự sợ chỉ cần mình chớp mắt một cái cậu lại lần nữa biến mất.
Cậu biết người này là bạn trai của cậu, cậu tin hắn, cũng tin cảm giác của chính mình.
Trong ký ức mơ hồ của cậu có rất nhiều thứ đã dần rõ ràng hơn, ví dụ như khuôn mặt của người đàn ông từng cùng cậu triền miên vô số lần trong đêm tối, cả cái tên mà cậu nức nở gọi mỗi khi đạt cao trào, tất cả đều là Kiều Cảnh Nam.
Cậu không biết tại sao mình lại quên đi hắn, nhưng cơ thể cậu là minh chứng tốt nhất nhắc nhở cậu rằng mình đã từng yêu người này.
Cậu không bài xích, luôn muốn thân cận, sẽ đỏ mặt, sẽ rung động, sẽ vui vẻ mỗi khi nhìn thấy hắn.
Dù cậu có quên đi hắn, trái tim cậu cũng không thay đổi.
Cho nên cậu muốn bản thân thử mở lòng với hắn một chút, cũng muốn nhanh chóng tìm lại những hồi ức tốt đẹp của hai người.
Kiều Cảnh Nam buông cậu ra, Thẩm Tư Thần quay người lại nhìn hắn, nụ cười trên khóe miệng lập tức cứng đờ.
"Anh...!sao anh không mặc quần áo?"
Cậu nhìn đông ngó tây, thở phào khi nhớ ra lúc nãy mình đã sớm bảo người làm rời khỏi đây, để cậu tự mình bận rộn trong bếp chuẩn bị bữa sáng.
Kiều Cảnh Nam cười lưu manh, áp sát lại gần cậu, "Hôm qua tôi nhìn cơ thể của em, hôm nay cho em nhìn lại một chút, không phải rất công bằng sao."
Cậu nhón chân, đưa tay bịt miệng hắn, "Nhỏ tiếng chút, anh muốn người khác nghe thấy sao! Anh cũng đâu thể quấn khăn tắm đi xuống đây được, mau về phòng mặc quần áo vào đi!"
"Sợ cái gì, cũng đâu phải bọn họ không biết chúng ta có bao nhiêu thân mật.
Trước kia chúng ta làm ở nhiều chỗ lắm, phòng ăn bên kia, trên bàn ăn, ở trong bếp cũng..."
"Đừng nói nữa!" Thẩm Tư Thật đỏ mặt chặn miệng hắn, trừng mắt.
Kiều Cảnh Nam sợ cậu sẽ tức giận, làm động tác kéo khóa miệng, sau khi cúi người trộm hôn lên má cậu thì nhanh chân rời khỏi phòng bếp, đi thẳng lên lầu.
Thẩm Tư Thần ôm mặt, không biết giấu vào đâu.
Sáng nay lúc cậu thức dậy mới nhớ ra chuyện đã làm trong phòng khách, còn phát hiện không thấy bộ quần áo hôm qua mình mặc ở đâu, cậu rón rén xuống lầu định thu dọn bãi chiến trường mà mình làm ra, nào ngờ đúng lúc người làm trong nhà đang dọn dẹp sô pha, cậu thấy quần