Edit: Trần
“U u
” Một tiếng gió vù vù sắc nhọn đột nhiên vang lên, tựa hồ có một vật sắc bén xoay tròn cực nhanh, hút cả những dòng khí từ đỉnh tháp xuống tại thành một cơn lốc xoáy mạnh mẽ, tạo thành những thanh âm đinh tai nhức óc, Đường Đường ngay cả thở cũng không kịp, như một con diều giấy cuốn ra ngoài tháp.
Trong cơn lốc xoáy mang theo áp suất cực lớn, những ma chúng và tiên chúng kém cỏi bị cuốn hết xuống đáy tháp, mà Đường Đường thì ngược lại bị gió cuốn bay lên đỉnh tháp, như ngồi trên máy bay ngắm cảnh, “vui tươi hớn hở” ngắm toàn cảnh từ đỉnh tháp.
Tất cả mọi người dừng đánh nhau, Bạch Chí Thanh một tay đỡ lấy con gái Bạch Linh Lang, một tay giơ kiếm nhắm thẳng vào Tùy Hỉ, chỉ tiếc khung cảnh đẹp như vậy nhưng chòm râu dài bị “Tiểu mỹ nhân” cắt lung tung lộn xộng, vô cùng thê thảm.
Ngược lại Tùy Hỉ căn bản không thèm đặt Bạch Chí Thanh vào trong mắt, tung người lên lao thẳng về phía Đường Đường.
Trong lòng vui vẻ, Đường Đường vội vàng duỗi tay, chỉ tiếng chỉ thiếu chút nữa, trong một thời gian cực ngắn, mỗ Đường bị gió cuốn “Ào” một cái bay đi “ngắm cảnh” về phía kế tiếp, chỉ kém một chút đã bỏ lỡ mất cánh tay Tùy Hỉ…
“Là Mâu Chân và Mặc Phong kìa!” Mắt hạnh sáng ngời, “Đường ba tám” hồn nhiên quên hết mọi chuyện, trừng lớn mắt, trong lòng không ngừng cầu nguyện: “Chậm lại chút đi, chậm lại đi mà, để ta xem thêm chút nữa thôi!”
“Trúc Vũ!” Tiếng kinh hô vang lên, Mặc Phong một kiếm đánh bay thanh trường kiếm của Mặc Phong, tay trái vươn ra, nắm chặt lấy cánh tay cầm kiếm của Mâu Chân.
“Ngươi!” Môi đỏ mọng cắn chặt, đôi mắt sáng ngời trợn tròn lên, Mâu Chân đưa tay chém về phía cái tay “hạnh kiểm xấu” của Mặc Phong.
“Nguy hiểm!” Cổ tay lật nhanh, Mặc Phong vô cùng thông minh, hành động tùy theo hoàn cảnh, kéo bàn tay ngọc mà Mâu Chân chủ động đưa tới, kéo mạnh mọt cái, hai bóng trắng trong nháy mắt hòa lẫn vào nhau….
“Oa ha ha ha!” Hai mắt bị gió thổi khiến cho cay xè, Đường Đường tức giận muốn nghiến răng, rõ ràng nàng nhìn thấy Mặc Phong cúi đầu nói gì đó với