Edit: Trần
Phố xá huyên náo, đường phố đông đúc, Đường Đường chen chúc trong đám người cảm khái ngửa mặt lên trời thở dài.
Quả nhiên, có trời có đất sẽ có người, mà nơi nào có người – - nơi đó có giang hồ!
“Tiểu thư!” Một bàn tay lạnh như nước đá tóm lấy tay Đường Đường, gương mặt đáng khinh nhích đến gần: “Có muốn dùng thử hộ thân bùa của bản tiên không? Phòng yêu, trừ ma, tránh quỷ, chiêu tài…”
“Có gọi ma không? Liếc mắt khinh thường, vẻ mặt Đường Đường bình tĩnh.
“Đồ thần kinh!” Tay lạnh như ma cuối cùng buông ra, “tiên nhân” kia hùng hùng hổ hổ đi mất hút.
“Này, cô nương, thế đạo giờ rất loạn, mua binh khí phòng thân đi!” Một tiếng gió xẹt vang qua, một thanh đao lớn sáng bóng đặt trước mắt Đường Đường, sợ tới mức người đi đường bốn phía rầm một cái biến mất sạch sẽ.
Ngẩng đầu, một vòm ngực đầy lông lá ngay trước mắt, Đường Đường chán ghét nhếch miệng: “Đao của ngươi rất sắc?”
“Hừ, cô nương không biết xem hàng!” Nhấc thanh đao lớn trên mặt đất, đại hán ngực lông lá bắt đầu khua khoắng thanh đao.
“Đao của lão Trương ta từ trước đến nay vẫn được khen là thần binh đuổi ma! Đừng nói là tiểu ma tiểu quái, cho dù là Ma Vương đến đây, chém một đao xuống cũng có thể tước rơi nửa cái đầu của hắn…”
“Thế à?” Oán hận cười, Đường Đường nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi dùng đao cạo đi đám lông heo trước ngực đi đã! Nếu có thể cạo sạch mà không chảy máu, lão nương sẽ mua nó tặng ngươi!”
“Mẹ nó, mày muốn chết!” Đại đao xoay tròn, chuẩn bị chém lên đầu mỗ Đường không có chuyện gì mà đi gây chuyện.
“Đừng, đừng!” Cầm thanh sắt rỉ lên đỡ, ông lão khô gầy duỗi tay kéo Đường Đường lên lưng lừa.
“Ầm! Rầm rầm
”
Mọi người sửng sốt.
“Thần binh đuổi ma” bị chém đứt đôi, đại hán bị bay ra ngoài, rơi trên hai cái sạp, ngã vào đám người đi đoàn, tạo thành một mảng hỗn loạn.
“Mẹ kiếp, chém chết chúng cho lão tử!” Lảo đảo đứng lên, đại hán khua hết đám đồ ăn rồi lá cây vụn trên đầu, giận dữ hét lớn.
“Leng keng, leng keng!” Thanh âm binh khí ra khỏi vỏ, Đường Đường trợn mắt nhìn đám người bán đồ ăn, bán giày, bán nước,