Edit: Trần
“Cùng đi đi!” Sờ sờ trong tay áo lấy một khối bạc vụn đưa cho người bán hàng rong, Tùy Hỉ bất động thanh sắc cười nói.
“Đừng!” Kéo lại ống tay áo Tùy Hỉ, Đường Đường cười hề hề đè thấp giọng: “Không được trả thù lao bây giờ, bằng không hắn sẽ nặn không trung thực. Ngươi ở đây nhìn hắn, cẩn thận hắn lừa bịp ăn bớt nguyên vật liệu, ta đi một chút rồi trở lại, yên tâm, rất nhanh!”
“Được rồi!” Mâu quang trầm xuống, khuôn mặt tươi cười của Tùy Hỉ giữa đêm tối bỗng nhiên có chút u ám, không trong sáng như ngày xưa, “Đi nhanh về nhanh!”
“Tốt!” Liên tiếp gật đầu, Đường Đường trả lời cực kì rõ ràng.
“Tiền có đủ không?”
“Đủ! Một xu — không, một văn là đủ rồi!”
“Vậy đi đi!” Chuyển tầm mắt, Tùy Hỉ chuyên tâm nhìn người bán hàng rong nặn nhân mạ, ánh đèn chiếu lên mặt, từ chỗ mũi bị chia làm hai, tranh tối tranh sáng.
“A!” Do dự một chút, Đường Đường chợt phát hiện, sau khi thực hiện được kế hoạch nàng cũng không có cảm giác khoái hoạt như lúc trước mong muốn, ngược lại là cảm giác bứt rứt thật sâu khi lừa gạt bằng hữu.
“Tôn Đường Đường, lúc này không đi thì khi nào mới đi, chẳng lẽ ngươi còn muốn quay về cái “Động ma” kia sao? Trong lòng thầm mắng một câu, Đường Đường cắn răng một cái xoay người —
“Đường Đường!” Hai mắt buông xuống, Tùy Hỉ không ngẩng đầu, chỉ nhẹ giọng gọi một tiếng. Đây là đường sống cuối cùng hắn lưu cho nàng.
“Nếu người đông chen chúc bị lạc, nhớ gọi ta, ta sẽ nghe thấy!”
“Ừ!” Khóe miệng khẽ kéo, Đường Đường bức bản thân mình phải cất bước về phía trước, rõ ràng đúng với ts nguyện lại có loại xúc động muốn khóc.
Ma thì sao chứ, là hắn cứu mình!
“Nhưng, có thật là hắn cứu ngươi sao?” Trong lòng, lập tức lại có một thanh âm diễu võ giương oai vang lên: “Ngươi đã quên, cứu ngươi rõ ràng là đại thúc đầu bạc! Chẳng lẽ ngươi là loại người bị hoa đào làm hoa mắt, thấy soái ca sẽ đem ân nhân cứu mạng chân chính quên mất?”
“Không quên, ta sẽ không quên!” Thở hổn