Edit: Tiểu Trần.
Ngọn núi lớn cao chót vót, sừng sững giữa trời, đỉnh núi cao vạn nhận* , mây mù quẩn quanh, giống như một cây cột lớn dựng trên mặt đất chống lấy bầu trời từ thủa mới khai sinh thế giới, lại giống như một tấm bình phong ngăn cách không gian. (Nhận: đơn vị đo cổ thời chu, tương đương với khoảng 6 thước 4 tấc 8 phân, 1 thước (1 xích, tchi) = 10 tấc = 0,23 m, 1 tấc, thốn (cun) = 10 phân = 2,3 cm,1 phân (fen) = 10 li = 2,3 mm)
Vô số cây tùng (thông), bách khổng lồ sinh trưởng giữa đỉnh núi mây mù bao phủ, mỗi khi cuồng phong cuốn qua chỉ nghe được tiếng thông reo từng trận, cành lá lòa xòa, ngay cả một tiếng chim hót cũng không nghe thấy, càng khiến nơi này trở nên yên tĩnh, lạnh lẽo và thê lương.
Một bệ đá đường kính khoảng một trượng* được xây dựng ở chân núi, rêu phong phủ đầy mặt đá, giống như đã ở đây ngàn năm vạn năm. (1 trượng (市丈, zhang) = 2 bộ = 3,33 m)
Khác hẳn cảnh trên núi là cổ thụ che trờ, xum xuê tươi tốt um tùm, bệ đá ở chân núi cảnh sắc hoang vu sụp đổ, chỉ có một gốc cây sinh trưởngng phá vỡ sự tĩnh lặng ở đây, là một nhành hoa cỏ yếu ớt nhỏ bé nở hoa trên bệ đá, rễ cắm trong nham thạch.
Thân cây màu trắng muốt, đến nhụy hoa cũng màu trắng. Gió khẽ thổi qua, vài phiến lá nhỏ dài nhẹ nhàng múa trong gió, giống như một cô gái khéo léo tinh tế nhẹ nhàng nhảy máu, vô cùng quyến rũ.
Nguyên bản, đây vốn là một chỗ xa xôi, yên tĩnh đến cực điểm, lại đột nhiên bị một tiếng vang kì quái quấy nhiễu, giống như âm thanh của xích sắt kéo trên mặt nham thạch, rét lạnh cả lòng người.
Từ rất xa, bóng một nhóm người đi tới gần, là vài chục tên đại hán* vạm vỡ áp tải Hiên Viên chậm rãi đi tới. (đại hán: người đàn ông cao lớn, vạm vỡ.)
Gió núi lạnh thấu xương gào thét quất qua, cuộn tung mái tóc đen như mực của hắn, lộ ra khuôn mặt lãnh ngạo tuấn dật, chỉ là vẻ mặt lại nghiêm nghị đông cứng quá mức, giống như mặt băng vạn năm không thay đổi.
Một đôi mắt sâu không thấy đáy hờ hững nhìn qua phía trước, cho dù trên người bị từng đạo dây thừng màu vàng kim siết tới trầy da sứt thịt đến không thể nhận ra, huyết nhục mơ hồ, lại vẫn như cũ không thể che hết khí độ cương quyết bễ nghễ lại hùng hồn trên người hắn.
Hắn đi ở chính giữa, như một vị đế vương đang dạo chơi trên quốc thổ của mình, mà quân lính áp giải hắn ngược lại giống như tùy giá. Mặc dù nguyên một