Edit: Trần
“Ầm – - Tiếng kiếm ngâm thê lương, hàn ý lạnh đến tận xương, trong nháy mắt Đường Đường cảm thấy lạnh như biến thành tượng đá, cảm giác có gì đó mềm mại rơi xuống tay, hình như là tóc của mình, sau đó cảm thấy có thứ gì đó nóng hổi nhỏ giọt trên tay, dường như là máu tươi của ai đó, nhưng nàng đều không rảnh để ý tới, chỉ trợn mắt há hốc mồm nhìn một đoàn huyết sắc xen lẫn hắc ám ở phía trước.
Không thể xác định được, bóng tối mang theo rét lạnh, người khiến mình hoàn toàn nằm trong bóng đêm dày đặc có phải là đại thúc hay không.
Người trước mắt, quần áo đẫm máu đã rách tả tơi, mái tóc đầy máu bay loạn lên, một đôi mắt đỏ như máu vẫn còn bám đầy vết máu hung tợn nhìn mình lom lom, ánh mắt đó đầy hung ác, xa lạ, trừ bỏ sát ý điên cuồng thì không còn gì khác, Đường Đường run sợ, trái tim như bị người bóp chặt, nhào nắn thành một khối, dùng đủ mọi cách mà tra tấn khiến nàng đau đớn.
Đây là đại thúc sao?
Không, không phải đại thúc! Sao đại thúc có thể không nhận ra nàng? Sao đại thúc có thể giết nàng? Đại thúc của nàng sẽ chỉ cứu nàng! Người này điên rồi, bị bệnh, điên cuồng chỉ biết giết người, không