Edit: Trần
“Có muốn trở lại giấc mộng của ngươi không?” Thanh âm mỉm cười lại vang lên bên tai, Đường Đường vừa quay đầu, phát hiện nam tử mặc áo bào trắng kia cũng đi lên, cun cút bước theo mình.
Đường Đường thì chạy, mà hắn thì đi bộ, mà không hề bỏ rơi hắn được thêm chút nào, ngược lại cảm thấy hắn đi thật chậm rãi, biếng nhác, thật nhàn nhã, có cảm giác nhẹ nhàng thanh thản.
“Rốt cuộc ngươi là ai? Đi theo ta làm gì?” Phẫn nộ dừng chân, Đường Đường xoay người trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú đẹp đến yêu mị kia, lửa giận trong lòng đốt lên ầm ầm.
Nếu là bình thường, nàng chắc chắn sẽ cho vị cực phẩm soái ca này ba phần mặt mũi, nhưng giờ thì không được, nàng vội vàng trở về nằm mơ, mà mộng chắc chắn vẫn phải là người kia. Vạn nhất lần này nàn nghe theo hắn, không mơ thấy nam nhân khiến người ta đau lòng kia, ngược lại mơ thấy xxoo với đại thúc, thì biết làm thế nào bây giờ? (Trần: Em sặc)
“Hừ hừ – -” Tiếng cười bỡn cợt nhẹ nhàng vang lên sau lưng, bạch y nam tử ôn nhu nắm lấy tay Đường Đường, giữa đôi mắt biếc tràn đầy thâm tình và chân thành, như thổn thức lại như cảm khái nhẹ giọng nói: “Cuối cùng nàng cũng hỏi ta là ai, Đường Đường!”
“Ngươi ngươi ngươi – - bị cặp mắt xanh kia hồn, Đường Đường nhịn không được nhụt chí thở dài một hơi nói: “Được rồi, ngươi tên là gì?”
“Ta là Vô Ưu, Vô Ưu trong tâm vô sở ưu*!” Đôi mắt xanh thoáng hiện một tia sáng, Vô Ưu cười híp mắt nói: “Ngươi có muốn quay lại cảnh trong mơ không? Ta có thể mang ngươi quay lại!” (Tâm vô sở ưu: Trái tim không có ưu phiền).
“Không, không cần!” Cảm thấy không tự nhiên xoa xoa cánh tay, Đường Đường thấp tha thấp thỏm nói: “Hôm nay ta không muốn mơ nữa, để lần sau đi.”
“Yên tâm!” Vô Ưu cúi người, chóp mũi gần chạm vào khuôn mặt Đường Đường, hơi thở ấm nóng có mang theo cả hương vị của cỏ xuân: “Ta cam đoan có thể mang ngươi trở lại giấc mộng kia, hơn nữa – -”
Hàng mi hẹp dài nhướn lên cười xấu xa, Vô Ưu cười tà mị bướng