Edit: Trần
“Đại thúc, có đau không?” Mắt hạnh khẽ nhìn lên, trong đôi mắt long lanh lệ, Đường Đường đau lòng nhìn đại thúc, nhìn khuôn mặt vô cùng tuấn lãng, ngũ quan kiên nghị của chàng, dưới khuôn mặt kiêu ngạo không thể chịu thua đó, đại thúc rốt cuộc có bao nhiêu đau đớn, gánh chịu bao nhiêu khó khăn mà người ta không thể tưởng tượng được?
“Đăng nô!” Lãnh mâu nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh sáng ngời, Hiên Viên Hận Thiên bỗng nhiên cảm thấy trái tim mềm nhũn, như bị ngâm trong nước nóng, ngay cả tiếng gọi nàng cũng như nhẹ nhàng hơn vài phần, nghe qua không hề giống thanh âm của mình bình thường chút nào.
“Vâng?” Si ngốc hé miệng, Đường Đường chưa bao giờ nghe thấy đại thúc dùng ngữ khí dịu nhẹ như thế để gọi mình, hình như trong đó có – - một tia ôn nhu?
“Bổn Vương – - muốn đi ra ngoài vài ngày!” Đột nhiên muốn nói cho nàng biết tin hắn sắp phải rời khỏi, nhưng lời vừa ra khỏi miệng thì Hiên Viên Hận Thiên đã cảm thấy hơi giận, nhíu mi, đại chiến sắp tới, mà hắn còn đang làm gì thế này?
“Đi ra ngoài, mà còn đi những vài ngày sao?” Thì thào một câu, Đường Đường đột nhiên cả kinh, há miệng hỏi: “Đi đâu? Chàng đi có việc gì?”
Rút tay lại, Hiên Viên Hận Thiên không trả lời, chỉ đi thẳng về phía giường đá, vừa rồi mình đã quá khác lạ so với bình thường rồi, sao có thể lặp lại lần nữa chứ?
“Đại thúc,chàng đi đánh giặc sao?” Trong lòng hiện lên một tia bất an, Đường Đường vội vàng cất bước theo đuôi sau lưng đại thúc: “Chàng đánh với ai? Không đánh không được sao?”
“Không nên hỏi mà cũng không được phép hỏi!” Một đám khí đen mang theo ánh đỏ hoa mỹ hiện lên, va chạm với mặt đá cứng rắn tạo thành một tiếng vang lớn, Đường Đường ngẩn ra, ngơ ngác đứng dưới thềm đá.
Lãnh mâu nheo lại, Hiên Viên Hận Thiên bức mình phải cứng rắn hơn, không để ý tới gương mặt đáng thương của nữ nhân kia: “Ngươi ở lại đây, không được chạy loạn khắp nơi!”
“Không!” Bĩu môi, Đường Đường tức giận lắc đầu: “Ta cũng muốn đi!”
Lãnh mâu trong phút chốc trở lên thâm u mà lạnh lẽo, Hiên Viên Hận Thiên bình