Edit: Trần
“Cầu? Đó là đồ chơi gì?” Mắt lừa cong thành trăng lưỡi liềm, nhưng sau đó Húc Thanh Lam lại ra vẻ rất có kinh nghiệm mà gật đầu nói: “Giữa bọn họ chắc hẳn từng xảy ra chuyện gì đó, chỉ là không muốn cho người khác biết mà thôi!”
“Xì – -” Buồn cười nheo nheo mắt, Vô Ưu nhàn nhã chỉ Mâu Chân và Mặc Phong nói: “Giữa nam nữ thì có thể xảy ra chuyện gì chứ? Không phải là hắn thiếu nợ nàng, thì là nàng ta nợ hắn! Tóm lại, hê hê, có đánh nhau rồi!”
Ngạc nhiên quay đầu, Đường Đường bỗng nhiên lắc đầu cười nói: “Vấn đề giữa họ cũng không đơn giản vậy, ngươi không thấy còn có hai người đứng bên cạnh sao? So với ‘tam giác’, đó là ‘tứ giác’ đó, càng khủng bố, phức tạp và rối rắm hơn!”
“Tam giác? Tứ giác?” Nghe không hiểu, nhưng nghĩ kĩ cũng hiểu được ý Đường Đường, Vô Ưu giơ bàn tay tái nhợt không chút máu lên: “Muốn cá với ta không? Đó căn bản không phải vấn đề của bốn người, mà chỉ có ba người – - Mâu Chân, Mặc Phong và cái vị ‘lục lạc đỏ rực’ kia! (Chữ lục lạc 铃铛 và linh lang 玲琅 phát âm giống nhau. Đây chỉ là biện pháp chơi chữ)
“Là Linh Lang!” Đập bộp vào lòng bàn tay Vô Ưu, Đường Đường trở mình xem thường nói: “Cá thì cá, ngươi cho rằng Tùy Hỉ nhà ta là ngồi không à? Hắn mới là bạn trai chính quy của Mâu Chân nhá!”
“Một ngàn năm rồi
” Tay lật lên xoa xoa bàn tay Đường Đường trong tay mình, Vô Ưu theo thói quen đứng gần lại, thầm nghĩ muốn thân cận với nguồn suối ấm áp mềm mại ngọt hương này: “Một người nam nhân đối xử với một nữ nhân suốt một ngàn năm, nếu muốn có chuyện gì thì sớm đã nên có….”
“Vù
” Một cơn gió lạnh đột nhiên đánh úp đến, một đạo hắc mang thâm trầm bay lướt qua, Đường Đường theo bản năng thả tay ra, đúng lúc nghe thấy tiếng mắng điên cuồng của Vô Ưu vọt đến: “Hiên Viên Hận Thiên chết dẫm kia, ngươi làm gì thế hả?”
Thanh kiếm đen quay tròn, chém ngã hai tên binh lính thiên giới đứng trong đám mây dày đặc, Hiên Viên Hận Thiên lạnh lùng quay người lại, mắt lạnh quét qua trên người Đăng Nô, giống như muốn quét sạch hơi thở của Phỉ yêu còn vương lại trên người nàng.
“Ặc
” Như tâm ý linh thông, Đường Đường lập tức hiểu được tâm tư của đại thúc. Vì thế, nhấc tay, cất bước, lộp cộp vài tiếng,