Dịch: Hoangtruc
Biên: Spring_bird
***
Hai người Vương Chiêu và Phí Tài thầm ghi nhớ trong lòng đại ân của Vô Danh tiền bối, còn nảy sinh tâm kính sợ với vị cường giả đệ tứ Thiên Anh bảng này. Thậm chí bọn họ còn cho rằng người tài như vậy nên là chí cường thiên hạ mới phải.
Từ Ngôn rất tán thành quan điểm của hai vị đồng môn. Chỉ có thiên kiêu nhân kiệt như thế mới có thể xứng với lửa giận của lão tổ Kim Ngọc phái mà thôi.
Sau nửa ngày cảm thán về ân cứu mạng, Vương Chiêu và Phí Tài mới tạm ngừng lại. Nhìn vùng bình nguyên bằng phẳng này, Vương Chiêu bắt đầu lấy địa đồ ra phân biệt phương hướng.
"Nơi đây hẳn là bình nguyên Mã Thủ. Nếu nhìn từ trên cao xuống thì toàn bộ bình nguyên này có hình dáng một cái đầu ngựa. Xuyên qua bình nguyên Mã Thủ là đã cách Địa Kiếm tông không xa nữa."
Vương Chiêu chỉ vào một điểm sơn mạch trên địa đồ nói: "Địa Kiếm tông ở ngay chỗ này, dãy núi Đằng Vân."
"Núi Đằng Vân? Địa Kiếm tông trên núi cao sao?" Phí Tài vò đầu hỏi.
"Danh sơn Đằng Vân, là một trong thiên sơn bách đảo của tứ vực bát hoang. Trong núi quanh năm mây mù, đi vào như cưỡi mây đạp gió, cũng là sơn môn của Địa Kiếm tông."
Vương Chiêu giải thích một phen nhưng vẻ mặt Phí Tài vẫn không khá khẩm hơn bao nhiêu: "Hóa ra là tông môn Tây Châu Vực đóng đô trên núi, danh sơn thì có gì hay ho? Cảnh trí hải đảo chúng ta đẹp hơn nhiều, trời xanh nước trong, lúc rời bến với các huynh đệ còn phải lựa thời tiết tốt bằng không sẽ bị lạc đường. Còn may trên đảo có hải đăng quanh năm soi sáng, hi vọng bọn họ có thể tìm được đường về nhà..."
Bọn họ trong miệng của Phí Tài chính là mười lăm vị đệ tử đảo Lâm Uyên đã chết. Một nhóm mười tám người, nay chỉ còn lại ba.
"Kim Ngọc phái... Đảo Bát Lan!" Trong mắt Phí Tài rưng rưng, cả giận nói: "Sớm muộn gì ta cũng sẽ bắt các ngươi nợ máu phải trả bằng máu!"
"Mạnh được yếu thua, Tu Tiên giới vốn là như thế, ai bảo cảnh giới chúng ta thấp kém." Vương Chiêu thở dài. Có điều vị đại sư tỷ này cũng nhanh chóng tỉnh táo lại: "Đến được Địa Kiếm tông, chúng ta phải khổ tâm tu luyện, đợi đến lúc Nguyên Anh đại thành sẽ đánh tới hang ổ Kim Ngọc phái. Ta sẽ hỏi Kim Đồng Ngọc Nữ kia thế nào là con sâu cái kiến!"
Bi tráng có thể khiến con người hăng hái lên. Nhìn thấy hai người bạn mình lên tinh thần như vậy, Từ Ngôn chợt cảm thấy yên tâm.
Thừa Phong thuyền bị hủy, Vương Chiêu đành lấy một kiện pháp khí phi hành bình thường là một con thuyền nhỏ hẹp dài ra. Rồi ba người lại lên thuyền bay đi xa.
Bình nguyên Mã Thủ không có hiểm địa, chỉ có một ngôi chùa Thương Minh cực lớn nằm trung tâm của giải đất.
Dân tộc du mục sinh hoạt trên bên trên bình nguyên vô cùng kính sợ thần linh, vì vậy chùa Thương Minh nằm trung tâm bình nguyên đã thành một biểu tượng của thảo nguyên, bốn mùa quanh năm đều nghi ngút hương khói.
Tốc độ pháp khí phi hành không nhanh, nhưng may là cả đoạn đường trên bình nguyên Mã Thủ không có gì nguy hiểm. Đến trung tâm của bình nguyên là có thể thấy được miếu thờ rộng lớn không khác gì một tòa đại thành cả.
Chùa Thương Minh cực kỳ khổng lồ, chánh điện cao lớn sừng sững như núi, cách xa mười dặm vẫn có thể nhìn thấy được.
"Chùa lớn thật!" Phí Tài sợ hãi than: "Khí phái hơn đạo quán trên đảo Lâm Uyên nhiều. Xem ra đạo chủ lão nhân gia không được chào đón nhiều ở Tây Châu Vực này nha. Đợi khi tu vi ta thành công, nhất định sẽ dựng một tòa đạo quán Thương Minh quan khí phái hơn hẳn nằm ngay cạnh bên chùa Thương Minh này mới được."
"Phí sư huynh, ngươi nên đến Đông Châu Vực mới phải. Chắc chắn đạo chủ lão nhân gia sẽ thích những gia hỏa sẽ vì ông ấy mà bênh vực kẻ yếu như ngươi." Từ Ngôn thấy khá thú vị. Phí Tài này há miệng ra toàn nói lời vô dụng!
"Chắc chắn sẽ đến Đông Châu Vực nhưng giờ thì không được, tu vi quá thấp." Phí Tài lại cực kỳ tôn kính Đông Thiên đạo chủ. Bởi cả đoạn được vừa rồi gã đã một mực cầu khấn đạo chủ phù hộ, quả nhiên sau đó gã đã không chết.
"Chùa Thương Minh là thánh địa của Phật Gia, Phật Môn và tu sĩ khác nhau, nhưng Phật Môn cũng có cao nhân. Có một số lão tăng đức cao vọng trọng, thân thể nhìn như người thường nhưng lại có thể thi triển ra công pháp động trời."
Vương Chiêu nhìn miếu thờ nơi xa xa, nói: "Thậm chí còn có vài cao tăng có nhục thân thành thánh, tu ra Bồ Đề thân, vạn năm không mục rữa. Tuy rằng Phật Môn khác hẳn với Tu Tiên giới chúng ta nhưng quả không thể xem thường được. Ta nghe nói có khổ hạnh tăng đi bộ vạn dặm tôi luyện thể xác và tinh thần, có thể giao thủ với cường giả Nguyên Anh Kim Đan mà không rơi vào thế hạ phong."
"Chỉ là một đám hòa thượng mà thôi, đạo chủ chúng ta vẫn tốt hơn, cầu gì được nấy."