Dịch: Hoangtruc
Biên: Spring_bird
***
Có cảnh giới Trúc Cơ nên sau khi ba người Vương Chiêu ghi danh xong, mỗi người còn được nhận một kiện pháp khí thượng phẩm, lệnh bài thân phận và một số thứ trường bào các loại.
Tại Địa Kiếm tông, môn nhân Luyện Khí kỳ mặc áo bào màu xám, đệ tử Trúc Cơ mặc màu xanh còn cảnh giới Kim Đan là màu lam. Dựa vào màu sắc này có thể nhìn thấy được cách phân chia xuất thân và địa vị.
Tuy rằng áo bào xanh mà Kiếm Môn viện phát ra có kiểu dáng như bình thường nhưng tài liệu chế tác áo lại không làm từ vải vóc tầm thường, mà được chế tác từ tài liệu luyện khí có thể chống được lửa nước thông thường. Có thể không đạt đến trình độ pháp khí nhưng tối thiểu nhất thì đi đường không cần phải lo mưa ướt áo quần.
Nhận lấy quần áo xong, ba người được an bài đến chân một ngọn núi khác cách Kiếm Môn viện không quá xa.
Nơi đây đầy những tiểu viện được dùng làm nơi cư trú cho đệ tử Trúc Cơ.
Phòng của ba người kề sát nhau, bên ngoài phòng đều có một gian viện nhỏ. Có thể nói điều kiện nơi này vô cùng tốt, linh khí chung quanh nồng đậm gấp mấy lần ở đảo Lâm Uyên.
Ngô Hạo sắp xếp cho ba người xong hết, lập tức khống chế mây mù bay đi, xem chừng là đang có việc gấp.
Vương Chiêu lớn tiếng nói lời cảm tạ, ánh mắt nhìn theo bóng người nơi xa đầy hâm mộ. Thật ra không chỉ mỗi Vương Chiêu nhìn mê mẩn mây mù dưới chân Ngô Hạo, mà cả Phí Tài cũng tán thưởng không thôi.
"Đây mới gọi là đằng vân giá vũ! Thủ đoạn của tiên gia a, lúc nào ta mới có thể khống chế mây mù phi hành đây. Người khác mà nhìn thấy có lẽ còn cho rằng ông đây là thần tiên nha!" Phí Tài thổn thức cảm khái.
"Chúng ta đã chính thức bái nhập Địa Kiếm tông, chỉ cần khổ tâm tu luyện, sớm muộn gì cũng có ngày có thể đằng vân giá vũ." Vương Chiêu trầm giọng nói: "Chúng ta không chỉ đằng vân giá vũ được, mà còn phải báo thù rửa hận cho các sư đệ sư muội đã chết nữa."
Nghe hai người nói vậy, Từ Ngôn lại cảm thấy không đồng tình. Vương Chiêu Phí Tài không nhìn ra, nhưng đám mây mù dưới chân Ngô Hạo kia không lừa được ánh mắt của Từ Ngôn.
Đó chỉ là một kiện pháp bảo dùng sương mù dày đặc che lấp bản thể mà thôi, có lẽ bên trên đó có khắc trận pháp hữu hình mây mù, không có gì quá mức kỳ lạ quý hiếm cả.
"Khu cư trú này lớn thật a, mỗi người còn ở một gian phòng ốc riêng, tốt hơn trên đảo Lâm Uyên nhiều nha. Chưa kể linh khí cũng tinh thuần hơn trên đảo nhiều." Phí Tài đánh giá rừng phòng ốc chung quanh, kỳ quái nói: "Phải chăng chỗ ở Địa Kiếm tông quá nhiều, sao có vẻ có nhiều phòng bỏ không quá vậy? Không có bao nhiều người sống trong này a."
Khu cư trú rất lớn, thế nhưng đúng như Phí Tài nói, đệ tử Trúc Cơ ở nơi này lại không có mấy người. Cho nên cả khu này rất vắng vẻ.
"Đại điện Kiếm Môn viện tuyên bố nhiệm vụ cực kỳ lớn nhưng đệ tử ra vào cũng không nhiều lắm." Từ Ngôn cũng nói đến một hiện tượng khá cổ quái. Nói xong cả Vương Chiêu cùng Phí Tài đều đồng thời phát giác có chuyện không đúng.
"Đúng vậy, theo lý mà nói đại tông môn hẳn phải có rất nhiều nhiệm vụ tông môn chứ, các đệ tử phải là tiếp nhận mãi còn không hết. Sao trong Kiếm Môn viện lại vắng ngắt vậy? Còn không bằng đảo Lâm Uyên chúng ta." Phí Tài vò đầu nói.
"Đúng là như vậy. Cha ta từng nói Địa Kiếm tông đệ tử rất nhiều, cường giả như rừng, ít nhất cũng phải to lớn gấp mười lần đảo Lâm Uyên. Thế nhưng hôm nay xem ra tông môn này không nhỏ, có điều lại như thâm sơn ít ai lui tới."
Vương Chiêu nghi hoặc khó hiểu, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ vốn dĩ đệ tử của Địa Kiếm tông không có nhiều lắm? Hay là đã bế quan tu luyện hết rồi, không ai đi ra ngoài?"
"Không thể có chuyện bế quan cả ngày, hay là toàn bộ đã bế quan cả rồi? Không đúng, tông môn này có điểm không đúng."
Phí Tài lắc đầu nói, như thể một nhà nghiên cứu khoanh tay bắt đầu phân tích: "Ta nghe nói trong thâm sơn chắc chắn sẽ có sơn linh yêu mị. Địa Kiếm tông này ở sâu trong hoang sơn dã lĩnh, quanh dãy núi này không có thôn trấn xóm làng nào. Có khi nào chúng ta đã tiến vào trong mê hồn trận của sơn linh yêu mị rồi không?"
Mấy sơn linh yêu mị ngụy trang ra được tông môn nhưng không thể nào làm giả ra được quá nhiều đệ tử. Bọn chúng lừa được vài người sống đi vào, rồi lựa ban đêm chúng ta say ngủ, không phòng bị nữa, tất cả đại điện nơi đây sẽ lại biến thành đá tảng hết.... Đến nửa đêm không người, những quỷ quái kia, ma quỷ kia... Sẽ lại dần xuất hiện..."
Nói xong, Phí Tài run cả người, tự mình dọa mình, quả nhiên thật sự có tài!
"Sơn linh yêu mị cái gì? Không thấy Ngô Hạo