Dịch: Hoangtruc
Biên: Spring_bird
***
"Không xui xẻo gì chứ? Quả này được đáy biển kết xuất ra thật? Có kỳ hiệu giải độc?"
Khương Đại Xuyên nghiêng người dựa lên ghế chủ tọa, giơ quả linh quả óng ánh kỳ dị trong tay lên lầm bầm lầu bầu. Gã mặc một thân trường bào màu xanh biển, vạt áo bung xõa, thoạt nhìn tiêu diêu tự tại, chẳng qua sắc mặt lại có hơi do dự.
"Không thể giả được, yên tâm đi. Ta mua được trong tay Lý lão đầu với giá đắt đấy. Ông ta nói là trái cây của san hô dưới biển sâu, có thể thanh tâm diệt dục."
Ngồi đối diện Khương Đại Xuyên là Mai Tam Nương vẫn với dung nhan hệt như xưa.
"Chỉ với tu vi Trúc Cơ mà còn mua được cả Linh quả từ Huyền Lục phong chủ?" Khương Đại Xuyên liếc mắt nhìn nữ nhân đối diện, hừ lạnh một tiếng.
"Nửa bán nửa tặng, quả nhiên không chuyện gì qua mắt được Khương đại nhân." Mai Tam Nương che miệng nhõng nhẽo cười, phe phẩy khăn tay, oán trách nói: "Khương đại nhân không thể chừa cho ta chút thể diện sao? Tốt xấu gì ta cũng đã có tu vi rồi, cũng tính là một trong những tu sĩ như các người chứ!"
"Chừa cho ngươi chút thể diện?" Nghe vậy, Khương Đại Xuyên giận dữ quát: "Tên huynh đệ trời đánh kia của ngươi có chừa cho ta chút thể diện nào sao? Hắn làm gì ta bộ ngươi không biết sao?"
"Ôi, Khương đại nhân nói vậy không đúng rồi, đó là chuyện giữa nam nhân các ngươi, ta đây chỉ là nữ tắc, sao quản được chứ?"
Mai Tam Nương không bị quỷ sứ đứng đầu dọa sợ, đầy phong tình vạn chủng nói: "Ngươi không phải không biết, huynh đệ kia của ta tệ bạc thế nào. Đã mấy trăm năm rồi còn không chịu quay về tìm tam tỷ hắn. Hơn nữa Mai Tam Nương ta đã chán sống lắm rồi, nếu Khương đại nhân khó bình được ác khí, vậy cứ giết quách ta đi cho hả giận ngài."
Mai Tam Nương đã sống tới gần hai trăm năm, quả thật cũng đã chán sống lắm rồi!
Sau khi Từ Ngôn đi được hai mươi năm, Mai Tam Nương hiện đã giàu có hơn cả Hoàng đế, lấy được một cuốn công pháp tu luyện cùng chút ít linh đan từ Bàng Vạn Lý, bắt đầu thỉnh thoảng tu luyện.
Mai Tam Nương đã ăn Linh Lung quả cực phẩm, thể chất không thua gì võ giả. Cho dù nàng không thật chú tâm tu luyện, đọc công pháp cũng chỉ để giết thời gian. Nhưng sau ba mươi năm, nàng đã thành công phá vỡ lục mạch, đột phá đến cảnh giới Trúc Cơ.
Cho nên Mai Tam Nương có muốn chết cũng không được. Thọ nguyên phàm trần của nàng đã có đến hai trăm năm, trở thành Trúc Cơ lại có thêm mấy mươi năm thọ nguyên nữa.
Thêm năm mươi năm nữa, Mai Tam Nương không có chút thiên phú tu luyện gì lại có thể tu luyện một lèo từ Trúc Cơ sơ kỳ đến Trúc Cơ đỉnh phong. Lúc này nàng chỉ cách cảnh giới Hư Đan một bước ngắn nữa. Chỉ cần đến Hư Đan, nàng sẽ lại có thêm mấy trăm năm thọ nguyên.
Người khác tu luyện nhằm gia tăng thọ nguyên, nhưng vị Tam tỷ của Từ Ngôn này thì ngược lại, thọ nguyên quá nhiều, quá chán chường nên mới tu luyện giết thời gian.
"Giết ngươi quá đơn giản. Lão tử thổi một hơi đủ giết được Trúc Cơ nho nhỏ nhà ngươi." Khương Đại Xuyên hừ một tiếng, cẩn thận cảm giác dị quả trong tay, vừa nhìn vừa nói: "Nghe nói Mai Hương lâu trong thành chỉ toàn giai nhân hàng đầu. Nếu trái cây này vô dụng, vậy thì gọi hết tất cả các nàng tới giúp lão tử tâm hoả thái thịnh."
Biệt viện ngoài kinh thành này là sản nghiệp của Mai Hương lâu, cũng là chỗ ở của Mai Tam Nương, phong cảnh vô cùng tú lệ. Khương Đại Xuyên xuất hiện ở đây cũng không chỉ lần một lần hai. Gần đây gã tu luyện đến mức hư hỏa thái thịnh, đã có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.
"Khương trưởng lão đã lên tiếng, nói gì đương nhiên tiểu nữ sẽ nghe nấy. Có điều ngài cứ ăn trái cây này trước xem thử thế nào, có thể có hiệu quả thật."
Sáu mươi năm trước, Mai Tam Nương rất ít khi chạm mặt Khương Đại Xuyên. Thế nhưng gần đây thỉnh thoảng đối phương lại tới lui nơi này cho nên hai người đã sớm thân quen. Cũng không rõ có phải vướng bận với Từ Ngôn hay không mà tới tận bây giờ, Khương Đại Xuyên vẫn không có chút sát ý nào với Mai Tam Nương cả.
"Nếu hữu hiệu, vậy tặng ngươi vạn khối linh thạch."
Khương Đại Xuyên vung tay lên, bày ra bộ dáng đại gia khí phái, tiêu tiền như nước.
Thật ra trong mắt gã, linh thạch không đáng là gì. Hiện tại gã đã vô địch khắp thiên hạ, đã đi qua Thiên Bắc không biết bao nhiêu lần, đánh cho đám Đại yêu chạy trốn tứ tán. Thiên Bắc to lớn như vậy nhưng hơn phân nửa đã bị Nhân tộc thống ngự, Yêu tộc bị đẩy lùi tới tận biên giới Thiên Bắc, tình trạng vô cùng thê thảm.
Mấy năm trước có mười Đại yêu liên thủ đến Thiên Nam muốn khiêu chiến với người mạnh nhất bên Nhân