Dịch: Hoangtruc
Biên: Spring_bird
***
Vết rách không gian hội tụ lại với nhau có tốc độ không quá nhanh nhưng chấn động theo nó lại như một cái miệng lớn há ra khép vào, xuất hiện không chút dấu hiệu, rồi lại không chút dấu hiệu mà biến mất tung tích.
Lương Triết và Lương Nghị đã tránh ra xa, ngoại trừ ra lệnh đám người tản ra thì hoàn toàn không có ý định ra tay cứu viện.
Cũng may vết rách không gian nhanh chóng biến mất không còn thấy gì nữa. Các đệ tử Trúc Cơ vô cùng hoảng sợ cũng đã bình tĩnh lại.
Lương Triết lại tụ tập ba trăm đệ tử lại, đoàn người tiếp tục đi, đã không cách ngọn núi thứ mười bao xa nữa.
Vương Chiêu được Từ Ngôn kéo qua một bên nên không tổn hại chút lông tóc nào, có điều nàng cũng bị dọa không ít. Dù nàng đã từng nghe nói về vết rách không gian nhưng vẫn chưa từng thấy tận mắt.
Vương Chiêu nhìn qua đầy cảm kích, còn Từ Ngôn chỉ cười cười lắc đầu ý bảo không có gì.
"Từ sư huynh, ngươi cũng kéo ta như vậy được không?" Phí Tài đi cạnh Từ Ngôn, như dính sát lấy hắn, nhỏ giọng cầu khẩn.
"Phí sư huynh, ngươi chết cách xa ta một chút." Từ Ngôn thấp giọng mắng, đẩy Phí Tài cách xa ra. Bị một tên mập dính sát người thì ai cũng phải nổi da gà hết cả.
"Thật xúi quẩy, chúng ta vừa mới đến Địa Kiếm tông thôi mà, không cẩn thận có thể mất mạng nơi chết dẫm này mất!" Phí Tài không dám lớn tiếng, chỉ đầy đau khổ thầm thì.
Phí Tài nơm nớp lo sợ, Vương Chiêu ở phía sau cũng sợ không thôi, chỉ riêng Từ Ngôn là không có cảm giác gì, cũng chỉ xem như vết rách trên bao vải mà thôi. Dù sao thì cảnh giới Nguyên Anh có thể miễn cưỡng ngăn cản hóa cảnh cấp bậc pháp bảo này nên không tính là nguy cơ đáng sợ gì, tính ra Băng Nhai bí cảnh này còn không nguy hiểm bằng hải uyên nữa.
Ít nhất nơi đây không có mấy loại Đại yêu kinh khủng dưới biển sâu như Đăng Lung thú.
Không lâu sau thì đoàn người đã đến được một ngọn núi cao. Khác hẳn với chín ngọn núi trước đó, chân ngọn núi thứ mười này có đến ba cái mâm tròn, dưới mỗi mâm tròn là một ngàn Trúc Cơ.
Ba ngàn tu sĩ Trúc Cơ khởi động ba cái mâm tròn cực lớn, mỗi mâm tròn cách nhau một trăm trượng, bên trên tản ra khí tức huyền ảo. Khí tức này tạo thành một mảnh dài hẹp nhỏ vờn quanh bên trên ngọn núi.
Phần cao nhất của ngọn núi thứ mười này hết sức kỳ lạ, phần thân núi không chỉ phủ đầy vết rạn nứt mà còn lúc ẩn lúc hiện như thể ảo ảnh. Mỗi khi ba mâm tròn sáng lên, núi cao như trở nên chân thật, còn lúc ba mâm tròn ảm đạm đi thì núi cao cũng trở nên mờ hồ mờ ảo không nhìn rõ.
Ở giữa ba cái mâm tròn là một nữ tử đang ngồi xếp bằng trên không trung. Người này vấn tóc búi cao, dung mạo xinh đẹp, mặc một bộ váy tím không gió mà tung bay, bộ dạng mờ ảo thần bí. Chẳng qua sắc mặt người này trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền.
Nữ tử ngồi trên không trung, hai tay bấm niệm pháp quyết, không ngừng đánh ra từng đạo pháp ấn vào ba cái mâm tròn kia.
"Một trăm người một tổ, vào trận."
Dù không mở mắt nhưng nữ tử kia vẫn cảm giác được ba trăm Trúc Cơ tiến đến. Miệng tản mùi đàn hương khẽ mở, đưa ra mệnh lệnh vô cùng ngắn gọn dễ hiểu.
Đã đến nơi này rồi, ba trăm đệ tử Cửu Phong động cũng không dám nhiều lời. Hơn nữa trước mặt nữ tử trên không trung kia, ba trăm đệ tử Trúc Cơ này càng thể hiện rõ sự kính sợ. Nghe thấy mệnh lệnh, cả bọn lập tức chia làm ba tổ, nhập vào trong đội ngũ bên dưới ba mâm tròn.
Ba trăm đệ tử, một trăm người một tổ, lại dư thêm ba người.
Trong lúc phân tổ, Từ Ngôn có thể cảm giác được có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình. Hắn thầm thở dài, chỉ liếc mắt ra hiệu cho Vương Chiêu Phí Tài, rồi tự mình sát nhập vào trong một tổ.
Vương Chiêu hiểu ý Từ Ngôn. Nàng hiểu Từ Ngôn muốn ba người tách nhau ra, cho nên nàng nhập vào trong tổ thứ hai. Phí Tài thấy hai người vào hai đội ngũ khác nhau bèn gãi gãi đầu định đuổi theo Từ Ngôn, có điều còn chưa cất bước đã thấy Từ Ngôn trừng mắt liếc mình một cái bèn ấm ức đi vào trong tổ ba.
Sau khi tách khỏi Vương Chiêu Phí Tài, Từ Ngôn cảm thấy nhẹ nhõm đi không ít. Lần theo hướng ánh mắt không có hảo ý kia, hắn quét mắt nhìn về phía Lương Nghị.
Câu nói sói không sủa bậy trong tông môn lúc trước hẳn đã chọc đến chỗ nghịch của Lương Nghị. Trong lời của Từ Ngôn còn mang theo ý ngầm chửi rủa, ám chỉ đối phương chỉ là con chó sủa càn. Có lẽ lúc ấy Lương Nghị đang vội triệu tập đệ