Dịch: Hoangtruc
Biên: Spring_bird
***
Ngày đầu tiên đến Địa Kiếm tông, Từ Ngôn chẳng có được chút manh mối nào về Thiên Quỷ mà còn lâm vào cảnh tranh đấu trong tông môn, thân rơi hiểm địa, bị Kim Đan và cả cường giả Nguyên Anh nhìn chằm chằm vào.
Hắn chỉ đành thở dài cho vận khí quá kém của mình, rồi nhanh chóng theo ra phía sau núi.
Phía sau ngọn núi thứ mười đang có đến mấy ngàn người, trong đó có hai ngàn đệ tử Trúc Cơ mặc áo xanh nhạt, hơn năm trăm Kim Đan mặc áo màu xanh lam.
Hai ngàn đệ tử Trúc Cơ đang ngồi xếp bằng yên tĩnh ở chân núi, đa số trong đó có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ và trung kỳ. Năm trăm Kim Đan thì đang đứng dưới một tán ô khổng lồ màu xanh.
Ô kia cao đến mười trượng, cực kỳ to lớn, bao phủ hết cả năm trăm Kim Đan vào trong. Cán ô chậm rãi xoay tròn tản ra linh khí dao động nhu hòa. Treo trên mỗi đầu bát giác chiếc ô là tám cái chuông lục lạc, mỗi lúc ô lắc lư lại phát ra những tiếng chuông dễ nghe khác hẳn nhau. Nhìn năm trăm Kim Đan đứng dưới tán ô như vậy không khó đoán ra tán ô này hẳn là một kiện pháp bảo chuyên môn che đậy khí tức.
Lúc Từ Ngôn đi tới sau núi có nhìn thấy tông chủ đang ra mệnh lệnh gì đó với năm trăm Kim Đan.
Sau khi Triệu Thiên Hoành đến thì đã ném Từ Ngôn vào trong đám Trúc Cơ Cửu Phong động, để cho Lương Nghị trông giữ, còn ông ta đi đến cạnh bên tông chủ.
"Chuyện trọng đại, trong Lưỡng Nghi viên không được phân chia Vân Thượng Vân Hạ gì cả. Hai ngàn Trúc Cơ nghe theo mệnh lệnh các ngươi, có thể tùy ý sử dụng. Chuẩn bị khởi hành đi."
Tông chủ Cổ Phan Kỳ dặn dò lần cuối rồi quay người đi xuống chân núi. Trước mặt ông ta là một hang động rất lớn, mặt ngoài cửa hang lập lờ phủ một màn mưa.
Cổ Phan Kỳ đi tới gần màn mưa, sắc mặt cũng trở nên vô cùng ngưng trọng. Ông ta tự mình ra tay, đánh lên mười tám đạo pháp ấn phức tạp. Vầng sáng nhập vào, màn mưa xoáy qua hai bên, hiện ra một vầng sáng xanh mờ mịt bên trong.
Ánh sáng xanh xuất hiện, năm trăm Kim Đan đứng dưới tán ô nhao nhao đứng dậy nhảy vào bên trong hang. Hai ngàn đệ tử Trúc Cơ theo sát phía sau, tiếp đó là ba trăm đệ tử Cửu Phong động.
Lúc ba trăm đệ tử này đi tới cửa động, trong đám trưởng lão Nguyên Anh có người mở miệng nói ra mấy cái tên. Lập tức trong nhóm có mấy đệ tử Cửu Phong động mừng rỡ như điên lui sang một bên, đứng sau lưng mấy vị trưởng lão Nguyên Anh.
Những đệ tử Trúc Cơ được gọi tên này đều là những môn nhân mà những trưởng lão Nguyên Anh Vân Hạ Phong coi trọng.
Trúc Cơ hậu kỳ thiên phú cực cao như vậy không lâu nữa sẽ có thể tấn cấp lên Kim Đan, thậm chí còn có hi vọng đột phá lên Nguyên Anh. Có điều bởi lệnh điều người đến hóa cảnh hiệp trợ củng cố mười ngọn núi nên Nguyên Anh Vân Hạ Phong không dám nhiều lời. Bây giờ những người này lại bị Triệu Thiên Hoành điều vào Lưỡng Nghi viên mạo hiểm tính mạng, những trưởng lão Nguyên Anh này cũng không làm gì được, chỉ đành để hơn mười môn nhân thiên phú tốt nhất ở lại, những người khác bọn họ cũng lực bất tòng tâm.
Từ Ngôn cũng nằm trong những đệ tử Cửu Phong động không có cơ hội ở lại. Hắn đứng trước hang động, quay đầu nhìn về phía các cường giả Nguyên Anh tông môn, xác nhận quả thật những người này không nhận ra được mình là đệ tử Trúc Cơ có thiên phú tốt nhất, thậm chí còn tu thành Nguyên Anh bèn thở dài. Dưới ánh nhìn như áp giải phạm nhân của Lương Nghị, hắn đành bất đắc dĩ bước vào bên trong màn sáng xanh.
Từ Ngôn không đi giữa hàng mà đi nép sát mép cửa hang. Trong lúc chui vào màn sáng xanh, hắn đưa tay gãi gãi đầu, một tay nâng lên vung ra đám mây mù ảm đạm vào trong màn mưa.
Kim Đan và Trúc Cơ đều đã vào hang núi cả, thế nhưng vẻ mặt tông chủ Cổ Phan Kỳ không nhẹ nhõm đi mà càng thêm ngưng trọng. Ông ta vung tay lên, chiếc ô khổng lồ tung bay, dựng sau lưng mình như thể đang hiệp trợ trận pháp của Hồng Tâm Vũ củng cố lấy mảnh hóa cảnh không ổn định này.
"Lúc này mà không cách nào thành công, vậy chúng ta không tranh vào nổi mười thứ hạng đầu Thiên Anh bảng trong vòng trăm năm tới được."
Cổ Phan Kỳ chắp hai tay sau lưng đứng dưới màn mưa, trầm giọng nói: "Một ngày này, hi vọng bọn họ có thể đốt sáng được đường băng hỏa Lưỡng Nghi viên. Ba người các ngươi chuẩn bị cho tốt vào."
Cổ Phan Kỳ vừa dứt lời, có ba người bước ra khỏi đám cường giả Nguyên Anh, hai nam một nữ. Cả ba đều mặc áo bào tím, trên người tản ra khí tức Nguyên Anh hậu kỳ.
Trong đó có một thanh niên mặt dài mày dài, gương mặt có nét giống với Triệu Thiên Hoành vài phần. Người thanh niên khác có dáng người thấp hơn, vẻ ngoài bình thường. Còn nữ tử còn lại chừng hai mươi, mặt mày xinh xắn, da trắng nõn. Nàng ta vẫn luôn ngẩng cao đầu mang theo một khí thế đầy ngạo nghễ.
"Như Phong, Thái Hoa, Ngọc Thư, ba người các ngươi nhớ kỹ. Nếu có thể lấy được linh bảo vào tay là điều tốt, nếu không lấy được thì thôi, tuyệt đối không chọc giận hai vị trưởng lão."
Cổ Phan Kỳ quay người lại dặn dò ba thiên kiêu chân chính của Địa Kiếm tông kia: "Dù cho không giành được mười thứ hạng đầu Thiên Anh bảng thì Địa Kiếm tông ta vẫn là Địa