-Sương Nhã tỷ, chuyện đan dược, thế nào rồi… - Ngẫu nhiên gặp lại nàng, Hàn Phong không nén nổi kích động trong lòng.
Thấy biểu tình sốt sắng của hắn, Sương Nhã không khỏi phì cười:
-Tiểu tử ngươi làm gì mà gấp gáp quá vậy, bộ nghĩ ta sẽ cầm đan dược rồi cao bay xa chạy hay sao chứ. Vốn tính là một lát nữa sẽ đến chỗ ngươi, giờ gặp rồi thì càng tiện, hì hì! – Nàng lấy trong nhẫn trữ vật ra một bình sứ màu trắng, bên trong có ba khỏa đan màu nâu tối trao cho Hàn Phong.
Hàn Phong nghe vậy thì xấu hổ vô cùng, vội vàng đa tạ rồi thu lấy tiểu bình vào nhẫn trữ vật.
-Ủa, đan dược gì vậy tiểu Phong? – Nhạc Phi Tuyết cũng cảm thấy hiếu kì.
Thế là Hàn Phong đem lại toàn bộ sự tình xảy ra trong Hiên Viên Bảo kể lại một lượt, nói đến đoạn đan dược, hai mắt Nhạc Phi Tuyết không khỏi tỏa sáng:
-Thật thần kì như vậy? – Nàng kích động mà thốt lên, quay sang nắm hai tay Sương Nhã – Nếu có thể trợ giúp tiểu Phong tu luyện vậy thì nên điều chế nhiều một chút, ở đây ta còn một số tinh thạch, không biết…
Sương Nhã biết ý định của nàng thì lắc đầu cười khổ:
-Đâu có đơn giản như vậy, tu vi của Phong tiểu đệ rất thấp, chẳng qua lần trước may mắn có được gốc Tĩnh Tâm Linh mấy chục năm, dược tính tương đối ôn hòa mà thôi. Hơn nữa tu luyện không thể quá phụ thuộc vào ngoại vật, nếu không tất sẽ có phản phệ.
Tâm ý của nàng chẳng lẽ Hàn Phong lại không hiểu, hắn cảm động nói:
-Phải đó, bấy nhiêu đây đan dược là quá đủ cho đệ dùng rồi.
Nhạc Phi Tuyết thấy mình không thể giúp đỡ Hàn Phong thì nét mặt thoáng hiện lên vẻ thất vọng. Bất quá, ngẫm thấy lời của Sương Nhã nói cũng rất hợp lí, chẳng mấy chốc nàng đã khôi phục lại tâm tình.
Người ta nói hai, ba người phụ nữ hợp lại thì sẽ thành cái chợ, đến hôm nay Hàn Phong mới cảm thấy thấm thía. Nhạc Phi Tuyết và Sương Nhã mới gặp lần đầu mà cứ như tỷ muội thân thiết xa cách lâu năm, đến nay mới có dịp hội ngộ. Cả hai ríu rít tâm sự đủ loại chuyện trên trời dưới đất khiến hắn đứng một bên tránh không khỏi một phen đau đầu nhức óc.
Mà Hoắc Thiên Sơn từ đầu đến giờ chưa hề mở miệng nhưng coi bộ cũng chịu không nổi nữa rồi. Hắn vỗ nhẹ vai Hàn Phong, lãnh đạm nói:
-Hàn huynh đệ, ta có chuyện muốn nói với ngươi, nếu tiện thì chúng ta đi chỗ khác nhé!
Lời này vừa lột vào tai, Hàn Phong không khỏi trố mắt ngạc nhiên nhìn y. Hắn vốn muốn kết giao với Hoắc Thiên Sơn từ lâu nhưng vẫn chưa biết mở lời thế nào thì người này cư nhiên lại chủ động tìm đến hắn trước.
-Hoắc huynh quá mức khách khí rồi. Được, chúng ta đi.
Mặc dù còn chút nghi hoặc trong lòng song Hàn Phong cũng không để tâm lắm, đơn giản bởi bản thân hắn hiện tại ngoại trừ Nhật Nguyệt đao ra cũng chẳng có gì khiến vị thiên tài Hắc Sát Trại này nảy sinh tà tâm cả. Mà thần binh nọ hiện tại bề ngoài không khác gì một kiện binh khí trung phẩm, vậy thì có gì đáng để lo chứ ?
Vì vậy, hai người liền chậm rãi tách ra, bỏ mặc sau lưng thanh âm huyên náo của Nhạc – Sương nhị nữ.
-Không biết Hoắc huynh có gì chỉ dạy? – Đi được một quãng xa, Hàn Phong nói.
Bước chân Hoắc Thiên Sơn chậm dần, hai tay chắp sau lưng, y mỉm cười:
-À, thực chất chỉ là ta không quen với nơi ồn ào náo nhiệt, lại thấy phản ứng của ngươi tương tự nên tùy tiện tìm một cái cớ cùng ngươi rời đi mà thôi. – Đoạn, Hoắc Thiên Sơn xoay mình lại, mang ánh mắt sắc bén dán lên người Hàn Phong – Mặt khác, ta nhận nhiệm vụ điều tra cái chết của Phương Tuyền lần trước, ban đầu cũng không nghi ngờ gì ngươi nhưng sau khi nhìn thấy phản ứng của Hắc Báo sao yêu nọ, ta không khỏi không cân nhắc lại một phen.
“Thì ra là chuyện này!” – Hàn Phong cuối cùng cũng hiểu rõ mục đích của y lần này.
-Ta đã nói với ngươi rồi, Hàn tiểu tử - Đao lão chỉ sợ rèn sắt không thành thép liền nhân cơ hội nhắc nhở Hàn Phong thêm một lần – Ngươi hành động quá mức thiếu suy nghĩ, nếu cứ tiếp tục như vậy sớm muộn cũng tự mang họa vào thân.
Bất quá, Hàn Phong cũng đã từng nghĩ qua về chuyện này nên cũng không tỏ ra bối rối. Hắn không hề tránh né ánh mắt chất vất của Hoắc Thiên Sơn, bình thản trả lời:
-Hoắc huynh hẳn cũng đã phần nào nhìn ra nên ta cũng chẳng cần thiết phải nói lời lừa gạt làm gì. Đúng là bản thân ta có một vài năng lực đặc thù, có khả năng gây ra uy hiếp đối với Hắc Báo song yêu. Tuy nhiên cái chết của sư tỷ Hắc Sát trại nọ thật sự không hề liên quan đến ta, nếu huynh không tin ta cũng không còn gì để nói.
Mà kiếm Hoắc Thiên Sơn khẽ nhíu lại, trầm mặc một lúc rồi chuyển mình rảo bước rời đi.
-Hàn huynh đệ quả nhiên khẳng khái, ta cũng không phải là người tùy tiện truy hỏi bí mật của người khác. Nếu đã như vậy, ta còn chút chuyện cần làm, không tiện ở lâu. Cáo từ.
Dường như trước đó Hoắc Thiên Sơn đã đoán ra câu trả lời của Hàn Phong rồi, bất qua thân mang nhiệm vụ liên quan đến mặt mũi Hắc Sát trại, y không thể bỏ qua bất cứ nghi điểm nào.
Trong khi đó, nhìn thân ảnh Hoắc Thiên Sơn từ từ khuất sau đồi tuyết, Hàn Phong lại có một phen cảm khái trong lòng. Hắn không rõ đáp án của mình chiếm được bao nhiêu tin tưởng của người này, quan trọng hơn, lời nói của Đao lão vừa truyền đến khiến hắn buộc lòng phải ngẫm lại bản thân mình.
-Hàn tiểu tử, con người của ngươi không xấu, đó là ưu điểm nhưng cũng là điểm chí mạng của ngươi. Muốn sống tốt trong cái thế giới này, trước tiên phải trở nên vô cảm, việc không có lợi thì đừng bao giờ nhúng tay vào.
Điều này không sai chút nào. Thử hỏi trong số những cường giả đỉnh phong hiện nay, tay ai lại không nhúng đầy máu tươi, kẻ nào lại không mưu mô thiệt hơn ? Thế nhưng…
“Chẳng lẽ bản thân ta cũng phải máu lạnh như vậy, việc không có lợi ích thì cứ bỏ mặc không làm, thấy kẻ sắp chết không liên quan cũng chỉ ngoảnh mặc làm ngơ?”
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Con người Hàn Phong từ khi sinh ra luôn tràn