Tràng chiến đấu ồn ào khiến người đi đường bắt đầu chú ý, một vài người thì tránh sang một bên quan sát, thì thầm to nhỏ với nhau, số còn lại dường như không có hứng thú với bọn tiểu tử cảnh giới Võ đồ này nên chỉ liếc mắt một cái rồi bỏ đi.
Cái kiểu mắng “con ve chó” quả thực khôi hài đến cực điểm, ấy vậy mà không hiểu sao Hàn Qui Tích lại giận đến sôi người. Nắm chặt đơn đao trong tay, người này chém ra hai đường lam quang rực rỡ, phân ra tả hữu hai bên của Đặng Tiểu Cương, theo hình cánh nhạn mà công kích vào. Đồng thơi, thân hình y cũng phóng tới phía trước địch thủ, đơn đao nâng lên thật cao, nhắm thẳng đầu Đặng Tiểu Cương mà bổ xuống.
Đứng trước thế công dồn dập và kín kẽ này, không ngờ thiếu niên họ Đặng chỉ nhếch môi cười khẩy, ánh mắt lóe lên một tia ngoan độc. Bị mắng là con chó ở chỗ đông người xem ra đã làm hắn vô cùng bất mãn, thâm tâm đã ngầm ra ý địch hạ độc thủ rồi. Đoạn, hai tay Đặng Tiểu Cương nhanh chóng được bao phủ bởi một tầng hắc sắc nham thạch, sau đó xếp chéo trước ngực thành hình chữ “X”, vừa vặn đón đỡ hai luồng lam quang hàn khí tạo thành một tiếng nổ trầm thấp. Xem ra uy lực của hai luồng lam quang nọ cũng không lớn là bao.
Tất nhiên Hàn Qui Tích cũng đã biết rõ kết quả này, chỉ thấy đơn đao trong tay hắn bổ xuống càng nhanh hơn, uy lực cực lớn.
“Xạ kích tất nhiên chỉ là hư chiêu, không ngờ ngươi lại ngạo mạn mà cư nhiên đón đỡn. Bây giờ khoảng cách gần thế này, ta muốn xem ngươi tránh né đao của ta như thế nào”
Vụttttttt.
Không ngờ, thế đao uy dũng lại chém vào khoảng không. Một màn này xảy ra cũng khiến Hàn Qui Tích trố mắt vì kinh ngạc, hắn chỉ kịp thoáng thấy một luồng gió mát khẽ tạt qua măt rồi liền có cảm giác bản thân như đang lơ lửng giữa không trung. Không biết từ khi nào, Đặng Tiểu Cương đã ở sau lưng, hai tay ôm chặt lấy bụng hắn, nương theo thế “ngã bản kiều” mà hình thành một đường vật tuyệt mĩ.
"Bản Kiều Soái"
Trước đó vài giây, sau khi đón đỡ hai luồng lam quang, Đặng Tiểu Cương liền lấy hai chân làm trụ, toàn thân xoay tròn như một con vụ, khéo léo bám sát thân thể Hàn Qui Tích mà né tránh đường đao rồi thuận lợi vòng ra sau lưng kích trả. Cũng nhờ lực li tâm này mà cú vật tạo ra uy lực được nâng lên ít nhất cũng hai ba phần. Kĩ thuật chiến đấu của người này quả thật tuyệt vời, chênh lệch không nhỏ đối với thiếu niên họ Hàn.
Mắt thấy đầu của Hàn Qui Tích chẳng mấy chốc sẽ va mạnh vào nền đất cứng rắn, không ngờ ngay tại khu vực đó cư nhiên lại trồi lên một mũi nham thạch màu đen nhọn hoắt, nếu cứ tiếp tục theo đà này thì không lâu nữa sẽ xuyên thủng đầu của y, Hàn Phong không kìm lòng được, buột miệng la lớn:
-Cẩn thận!
Thanh âm Hàn Phong bất ngờ vang lên, đồng thời sâu trong thâm tâm Hàn Qui Tích, cảm giác tử vong mãnh liệt không biết từ đâu truyền đến khiến hắn không khỏi giật mình hoảng sợ.
Rầmmmmmmmm!
-Aaaa!
Đầu của Hàn Qui Tích lúc này đã va xuống mặt đất tạo thành tiếng vang dữ dội, chỉ thấy hắn gầm lên một tiếng đau đớn, miệng búng ra liên tiếp máu nhuộm đỏ mặt tuyết. Trong sát na sinh tử, hắn chỉ kịp nghiêng đầu sang bên để né tránh, nhờ vậy mà thoát được lưỡi hãi tử thần kề trên cổ. Nhìn thấy mũi nham thạch nhọn hoắt, sắc lẻm đã cứa một đường nhỏ trên má mình, Hàn Qui Tích vừa giận vừa sợ, trừng mắt nhìn Đặng Tiểu Cương mà cất lên tiếng nói oán hận:
-Ngươi…ngươi…họ Đặng kia, ngươi dám giết ta!
Đặng Tiểu Cương không trả lời y mà mang ánh mắt sát nhân dán lên người Hàn Phong. Hàn Phong cũng bị màn này làm cho lạnh gáy, chỉ biết tự chửi mình “ngu ngốc” thật to trong lòng rồi chuyển thân rời đi. Nói thì lâu nhưng lần công kích vừa rồi trải qua rất nhanh, hắn một phần vì bất ngờ trước sự độc ác của thiếu niên họ Đặng, phần vì bản tính hắn vẫn chưa thể trở nên vô cảm được nên mới buột miệng thốt lên thanh âm cảnh báo. Vì vậy, bây giờ Hàn Phong chỉ muốn chuồn thật nhanh, hắn không muốn bản thân vừa bước chân ra ngoài đã phá bỏ quyết tâm của mình.
Mà Đặng Tiểu Cương thấy Hà Phong cũng thức thời nên không quan tâm nữa, hắn hung hăng lấy hai tay bóp chặt cổ Hàn Qui Tích, độc ác nói:
-Phải, là ta muốn giết ngươi đấy, thì sao nào?
-Ngươi… ặc, ặc! – Hàn Qui Tích trừng mắt căm phẫn thế nhưng không thể nào cất thành lời. Cổ y đã bị siết chặt, mặt mũi đỏ bừng, chỉ biết vùng vẫy tay chân trong vô vọng, chẳng mấy chốc sẽ tắt thở mà chết. Y chưa từng nghĩ rằng Đặng Tiểu Cương sẽ ra tay độc ác như vậy.
Những người xung quanh thấy sự việc trước mặt cũng chẳng thèm lên tiếng can ngăn, thậm chí còn tỏ ra hứng thú. Dù sao mấy tràng chiến đấu giết chóc như thế này cũng không phải quá xa lạ với họ. Đặng Tiểu Cương hả hê cười lớn:
-Hahaha, có trách thì trách miệng lưỡi chó má của ngươi thôi. Đúng rồi, cả nhà họ Hàn các ngươi miệng lưỡi đều thối tha như vậy. – Sau đó, hắn ngông cuồng cất tiếng sỉ nhục – Sao nào, ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi vì cha ngươi ư. Nói cho ngươi biết, Cuồng Đao võ quán chả là cái thá gì cả. Hàn gia các ngươi đều là một lũ phế vật, một đám vô dụng. Đến một ta giết một, đến mười ta giết mười. Cùng lắm thì diệt sạch cà nhà họ Hàn các ngươi. Ahahaha!
Tiếng cười cuồng vọng của Đặng Tiểu Cương vang vọng khắp nơi, đồng thời cũng khiến Hàn Phong đang rời đi phải đứng khựng lại. Hai tay hắn run rẩy nắm chặt, răng nghiến ken két, đôi mắt chuyển sang màu máu đỏ au như ác quỷ, nhìn thấy vô cùng đáng sợ.
“Hàn gia các ngươi đều là lũ phế vật… phế vật.”
“Hàn gia các ngươi đều là lũ phế vật… phế vật.”
“Ta sẽ diệt sạch cả nhà họ Hàn các ngươi…”
“Ta sẽ diệt sạch cả nhà họ Hàn các ngươi…”
Từng câu từng chữ này không ngừng vang vọng trong đầu Hàn Phong khiến hắn nộ khí xung thiên, oán hận chôn dấu trong lòng nay hoàn toàn cũng bùng nổ. Trên đời này hắn hận nhất là kẻ nào sỉ nhục Hàn gia của hắn, càng căm thù kẻ nào động đến nỗi đau trong lòng gấp trăm lần. Lần này cũng thật xui xẻo cho Đặng Tiểu Cương rồi. Hay nói đúng hơn là thật xúi quẩy cho hắn khi cái tên hắn đang sỉ nhục lại mang họ Hàn.
Sau cả ngàn năm chìm sâu dưới đáy biển, lần đầu tiên Nhật Nguyệt đao xuất thế trở lại trên tay Hàn Phong. Hắc thần đao tiếp nhận năng lượng băng hàn từ hắn liền trở nên rực rỡ, nương theo thế chém mà tỏa ra một luồng hàn quang hình bán nguyệt lạnh lẽo kinh thiên, hướng thẳng Đặng Tiểu Cương mà công phá.
Một màn tấn công bất ngờ này khiến Đặng Tiểu Cương không khỏi giật mình nhìn lại thì thấy lam quang bán nguyệt đã đến trướt mặt. Hắn vội vàng thả Hàn Qui Tích ra, hai tay xuất hiện tầng tầng nham thạch đưa lên đón đỡ.
Ầm…mmm!
Hàn khí va chạm với hắc nham thạch vang lên tiếng nổ rầm trời, uy lực kinh thiên khiến Đặng Tiểu Cương lùi lại về phía sau ba bước, cánh tay bằng hắc nham của hắn đã bị bao phủ bởi một lớp băng mỏng. Hắn mang cặp mắt kinh nghi và hoảng sợ chiếu lên người Hàn Phong:
-Ngươi… cảnh giới cơ sở cấp chín… sao có thể… sao có thể!
Hàn Phong chẳng buồn giải đáp cho y, hắn điên cuồng liên tục vung đao, mỗi lần đao mang vung lên thì một luồng hàn quang bán nguyệt lại xuất thế, không hề khách khí mà oanh tạc Đặng Tiểu Cương. Nhìn thấy một màn hoang phí khí lực này của Hàn Phong, Đao lão chỉ biết thở dài không thôi.
Mà tên Đặng Tiểu Cương thấy Hàn Phong khi không lại tấn công mình, ban đầu thì kinh ngạc và khinh thường, thế nhưng sau khi tiếp nhận một kích vừa rồi, hắn không khỏi một phen hoảng sợ trong lòng. Năng lượng băng hàn của hắc đao thiếu niên trước mặt thật quá mức kinh khủng và tà dị, ban nãy khi tiếp xúc qua một lần, một cảm giác lạnh lẽo kinh hãi đã len lỏi tận tim gan hắn, thậm