Từ khi nhìn ra ánh mắt không có bao nhiêu “tình cảm” của hắc y thiếu nữ nọ, Hàn Phong đã la lên “Không tốt” thật lớn trong lòng. Hào quang đoản kiếm vừa đến trong sát na, tiểu mập mạp như điện quang đã cách xa hơn hai mét. Việc này làm hắc y thiếu nữ phải nhìn kĩ lại tiểu mập mạp, khiến nàng thêm một phen đau đầu nhức óc. Nàng không nhìn thấy linh khí trong người Hàn Phong, chỉ có thể quy ra là tên này không có tu luyện hoặc tu vi cao hơn nàng nhiều. Tốc độ kinh diễm vừa rồi dĩ nhiên làm nàng hoảng sợ, nhưng nếu hắn là cao thủ thì sao lúc trưa lại vô dụng đến vậy.
Thiếu nữ không sao hiểu ra, đành bảo trì khoảng cách dò xét Hàn Phong.
Ngược lại Hàn Phong bên này cũng sợ hãi không thôi, nếu hắn không phát hiện ra nguy cơ, khu dụng ngay Hàn Phi Ngoa thì thật sự là xong rồi. Hắn cũng đang khó hiểu vì sao làm theo lời cha lại có tác dụng trái ngược như vậy, rõ ràng là cha mình nói bậy bạ, thật tức chết ta.
Hàn Phi Long nếu nghe được lời này cũng phải phun máu mà chết. Sở dĩ năm xưa hắn trong lúc vui đùa nói với Hàn Phong như vậy là hồi tưởng ngày trẻ với mẹ của Hàn Phong, lúc đó bà bị ám toán, hắn vô tình bắt gặp ra tay tương cứu thì nàng đã thụ thương. Bất đắc dĩ phải mang nàng vào một khách sạn để chữa trị. Khổ nỗi chưa kịp làm gì thì nàng tỉnh dậy, trong hoàn cảnh đó Hàn Phi Long với mặt dày đại pháp cũng thể hiện rất tốt: “Ta làm sao? Ngươi làm sao? Ngươi có bị lừa đá trúng não không? Nếu ta có tà tâm với ngươi thì mang ngươi vào đâu đó là được rồi, cần gì phải cất công mang đến đây. Hơn nữa ngươi không ngẫm lại xem kẻ địch của ngươi có thể tha ngươi sao. Hừ, đúng là đàn bà nông cạn, uổng cho lòng tốt của lão tử”. Hàn Phi Long tuy mặt dày nhưng cũng có chừng mực, đồng thời cũng lấp lửng giải thích, người ta ban đầu thì tức giận nhưng ngẫm cũng có lí nên bỏ qua. Hắn thực sự không nghĩ lời dạy từ kinh nghiệm bản thân lại được con mình hiểu sai toàn bộ, hiện còn đang trách hắn, thực quá oan ức mà.
-Ngươi bị điên à, tại sao lại muốn giết ta? – Hàn Phong tuy thoát hiểm nhưng vẫn còn cảm thấy phi thường uất ức.
-Ngươi còn hỏi, tên mập vô sỉ.
Thiếu nữ khói bốc đầy đầu. Đến lúc này nàng cũng chẳng cần quan tâm trước mặt là cao thủ bậc nào, chỉ muốn lập tức trảm chết hắn mà thôi.
Sự việc xảy ra rất nhanh. Cứ vậy một nam một nữ liều mạng chém giết nhau, kẻ rượt, người tháo chạy. Hắc nữ sau một ngày truy tung và chiến đấu với đại xà đã không còn bao nhiêu khí lực, cộng thêm thương thế ở chân nên thế công của nàng cũng không có bao nhiêu nguy hiểm. Hàn Phong nhờ có thượng phẩm bảo khí nên tốc độ rất nhanh, né được đường kiếm sắc bén của nàng. Tuy nhiên vì khí lực hắn không có, nên sử dụng Hàn Phi Ngoa không được bao lâu đã cảm thấy sắp kiệt sực, hiện tại chỉ cố gắng chống đỡ mà thôi.
Tất nhiên hắn không phải không nghĩ tới hai khỏa Bạch Vũ Châu trong người, tuy nhiên hắn đối với thiếu nữ nọ cũng không có bao nhiêu hận ý, thêm vào đó biết rõ uy lực Bạch Vũ Châu, sử dụng thì nàng chỉ có chết mà thôi. Hàn Phong chưa bao giờ giết người, bây giờ muốn hắn xuống tay thực không dễ, trừ phi vào bước đường cùng vì bảo tồn sinh mạng hắn mới có dũng khí sử dụng đòn sát thủ này.
Chẳng bao lâu sau, cả hai đã đến giới hạn của thế lực. Hắc nữ thở hồng hộc, mặt đỏ au, quỳ xuống đất, tay chĩa đoản kiếm về hướng tiểu mập mạp mắng chửi:
-Tên mập khốn kiếp,hộc hộc, tên mập vô dụng, tên mập vô sỉ. Ngươi mập như heo,hộc, làm sao lại nhanh như vậy được.
-Xú nữ hộc, xú nữ khốn kiếp, tiểu yêu nữ, hộc hộc, yêu nữ triệt phá rừng xanh. Ta mập thì làm sao, có kẻ vẫn phải ở sau mông hít khói ta đó thôi. – Hàn Phong cũng đanh đá không kém.
Hắc y nữ tử trán nổi gân xanh. Thật là tức chết nàng rồi. Nàng cố gắng liều mình đừng dậy nhưng lại ngã vật xuống đất. Mắt vẫn không hề tiếc nuối trừng về phía Hàn Phong, chỉ mong sao ánh mắt có thể chém chết hắn.
-Nhìn gì. Thích nhìn không?
Biết rõ hắc nữ không còn khí lực uy hiếp mình, Hàn Phong quyết không tha. Nói rồi, hắn giơ tay ra, hai khỏa Bạch Vũ Châu xuất hiện trong tay hắn:
-Coi cho rõ đi. Là Bạch Vũ Châu đấy. May cho ngươi bổn thiếu gia nhân hậu phúc đức, bằng không ngươi đã chết một trăm lẻ một lần rồi. Đương nhiên, nếu ngươi có tà tâm đừng trảnh bổn thiếu gia vô tình.
Nhìn thấy hai khỏa Bạch Vũ Châu. Hắc y thiếu nữ lạnh tóc gáy, nếu thật sự tiểu tử này có sát tâm thì mạng nàng cũng xong rồi. Nhưng mà tên khốn này cũng khoác lác quá đáng mà, không phải chỉ là hai khỏa Bạch Vũ Châu thôi sao. Tuy nhiên, nàng lại cười thầm trong bụng. Chắc chắn xú tiểu tử này là con cháu của các chủ hoặc trưởng lão Nam Vũ Các mới có thứ này, đã biết xuất thân đối phương, đợi nàng quay về học viện nhờ gia gia xử lý cũng không muộn. Hiện tại không thể liều mạng với hắn.
Nghĩ rồi, nàng cố gắng lấy lại bình tĩnh, chỉ “hứ” một tiếng rồi quay đầu đi, không nói gì nữa. Hàn Phong thấy nàng không còn ý định giết mình nữa, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ôt ột…..
Thế giới này thật có quá nhiều trùng hợp. Sau một hồi đuổi giết nhau, cái xác con đại xà hiện đã nằm ở nơi nào rồi. Cả ngày nay hắc y thiếu nữ lẫn Hàn Phong đều chưa có gì bỏ bụng, nhưng vì bận chém giết nên nhất thời quên mất. Vi diệu thay, cái âm thanh biểu tình trong bao tử của cả hai người đều reo lên cùng một lúc. Không biết là nên khóc hay cười.
Thiếu nữ nọ mặt đỏ au, Hàn Phong thì cười hắc hắc. Đói quá rồi, hắn cũng chẳng quan tâm nhiều. Lấy trong nhẫn trữ vật ra đá lửa, hắn mồi lên một ngọn lửa nhỏ. Dù sao cũng đã đêm khuya, không thể đi đâu được, mồi lửa lên cho an toàn sẵn tiện nướng thịt rắn. Sau khi kiểm tra thịt không có độc, Hàn Phong an tâm tẩm gia vị rồi xuyên cây qua mà nướng. Thuở nhỏ hắn chỉ chơi và ăn, vì vậy cũng có học