Bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Đông Tâm cứng người, trong đầu có hàng trăm suy nghĩ hiện lên. Cô cảm thấy bát tự của mình và Tô Lịch nhất định là không hợp. Hôm qua cô quyết tâm nói cho anh ta chân tướng sự việc thì anh ta lại ngủ thẳng cẳng, bây giờ cô còn đang tính toán phương án xử lí thích hợp hơn thì tên điên này lại chạy tới hỏi cô là ai?
Cô là ai ư? Nếu bây giờ cô nói cho Tô Lịch mình là Đông Tâm của 6 năm trước, liệu anh ta có cảm thấy là mình bị thần kinh không?
Dường như biết Đông Tâm đang nói gì, Tô Lịch lạnh lùng nói: "Đừng có nói cô là Đông Tâm, bắt đầu từ bốn năm trước, Đông Tâm đã không thể vẽ nữa rồi."
"Không thể vẽ ư?" Đông Tâm bật thốt lên kinh ngạc. Vẽ tranh là bát cơm của cô, sao có thể không vẽ được nữa? Nếu đúng là như thế, bảo sao hôm nay lúc Văn Tử nhìn thấy bức tranh mình đưa lại phản ứng khoa trương đến như vậy, mà Tô Lịch cũng lại nghi ngờ mình. Thì ra.........
"Tại sao tôi lại không thể vẽ tranh được nữa? Tôi.........."
Tô Lịch lập tức ngắt lời: "Bây giờ là tôi hỏi cô, không phải cô hỏi tôi."
Nghe vậy Đông Tâm mím môi, đột nhiên nói: "Tô Lịch, hồi năm ba, anh đã từng theo dõi tôi phải không?"
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Tô Lịch liền trở nên căng thẳng.
Thấy thế, Đông Tâm hơi cong môi, bắt chước bộ dáng nhướng mày của Tô Lịch. Đông Tâm đương nhiên không có đủ khả năng chỉ bằng lời nói suông mà có thể thuyết phục Tô Lịch tin mình thực sự là trọng sinh, mọi việc đều cần chứng cứ, cho nên, từ tối hôm qua, khi cô quyết định nói hết mọi việc cho Tô Lịch thì đã vắt hết tế bào não ra để giải một đề bài nan giải: "Chứng minh bạn chính là bạn."
Đông Tâm vặn óc suy nghĩ đến hơn nửa đêm, cuối cùng cũng nghĩ được một sự việc mà chỉ có cô và Tô Lịch biết....
Năm đó Tô Lịch năm ba, Đông Tâm là năm nhất, chính là thời điểm bà mối Đông kiên cường chính trực đang giúp Văn Tử theo đuổi Tô đại nam thần. Học kì đó, Đông Tâm đại diện cho ba khối tham gia một cuộc thi biện luận bằng Tiếng Anh, trong nháy mắt đã hạ gục hoa khôi giảng đường, giành được vị trí thứ hai.
Hoa khôi giảng đường là đối tượng được nhà trường và truyền thông xem trọng, bị thảm bại như vậy đương nhiên là thấy không cam lòng, liền ở sau lưng Đông Tâm truyền ra mấy lời đồn đại không tốt. Nói cái gì mà Đông Tâm thắng được chỉ là do may mắn, là do trạng thái hôm đó của mình không được tốt.... Vân vân và mây mây. Lúc đầu Đông Tâm cảm thấy mấy lời đồn đại này cũng không ảnh hưởng gì lớn, cho nên dù truyền đến tai thì cô cũng chỉ cười xuề cho qua.
Nhưng điều không ngờ là vị hoa khôi giảng đường đó lại càng làm to chuyện, bắt đầu bốn phía nói rằng Đông Tâm có một chân với trọng tài nên mới thắng. Đông Tâm nghe được tức đến giậm chân bình bịch, lập tức muốn đi tìm hoa khôi giảng đường để liều mạng. Cũng may có Lôi Lôi ngăn lại, nói là dùng sai lầm của người khác để đi trừng phạt mình là không đáng, thành công khiến Đông Tâm an tĩnh lại mất ngày. Kết quả là chỉ mấy ngày sau, lời đồn kia của hoa khôi giảng đường đã truyền đến tai vị trọng tài kia. Trọng tài kia là giảng viên của một trường đại học trọng điểm, đã hơn 70 tuổi, ở trong giới giáo dục cũng vào hàng đức cao vọng trọng. Vị giảng viên kiêm trọng tài này nghe xong mấy lời kia liền tức đến độ phải nhập viện. Sau đó, sự việc càng ngày càng lớn, khiến cho người chủ trì buổi tranh luận hôm đó phải đứng ra làm trung gian hòa giải, phía nhà trường cũng ra mặt làm sáng tỏ lời đồn, lại buộc vị hoa khôi kia đến xin lỗi ông cụ giảng viên đó, mọi chuyện mới dần lắng xuống.
Xong việc, hoa khôi giảng đường liền bị một vết nhơ không xóa được. Bị mất hết mặt mũi, hoa khôi giảng đường kia liền tức giận nói sẽ tìm người dạy dỗ Đông Tâm một bài học. Đông Tâm bề ngoài thì vẫn tỏ vẻ không để bụng, nhưng trong lòng vẫn không nén được sợ hãi. Vừa vặn lúc đó, mỗi ngày trở về nhà, Đông Tâm vẫn luôn cảm thấy có người theo dõi mình, sau đó cô lại lén lút nhìn qua chiếc gương nhỏ ở xe đạp thì mới phát hiện ra người đi theo mình hóa ra là Tô Lịch.....
"Lúc đó anh nghe người ta nói hoa khôi giảng đường kia sẽ tìm người đánh tôi, anh sợ tôi xảy ra chuyện nên mới đi theo tôi đúng không? Tôi nhớ rõ lúc ấy anh đi theo tôi tầm nửa tháng, sau khi xác định không có chuyện gì thì mới dừng lại đúng không?" Đông Tâm hạ tay xuống, "Anh xem, chuyện này vốn dĩ chỉ có trời biết đất biết anh biết tôi biết, bây giờ tôi lại có thể rành mạch nói rõ từ đầu đến cuối, chứng tỏ tôi chính là Đông Tâm."
Tô Lịch nghe xong chỉ hơi híp mắt, không nói gì.
"Còn một chuyện nữa...." Đông Tâm sợ Tô Lịch không tin, lại tung thêm một quả bom nữa, "Việc này đừng nói những người khác, chỉ sợ là chính anh cũng không biết đi."
Tô Lịch nhíu mày: "Chuyện gì?"
Đông Tâm nhìn Tô Lịch, nghịch ngợm chớp chớp mắt: "Tô đại nam thần, anh có cảm thấy sandwich khi đó Văn Tử đưa cho anh có chút kì lạ không?"
Điều này kể ra cũng là một câu chuyện dài.
Năm nhất hồi đó, mẹ Đông không biết từ chỗ nào nghe được một phương thuốc cổ truyền, nói mỗi ngày bất kể sớm muộn mà ăn một quả trứng chần thì sẽ giúp đứa nhỏ trở nên cao lớn hơn. Đông Tâm sáng ăn trứng tối ăn trứng, liên tục trong 1 tuần liền, khiến cô sau đó chỉ cần nhìn thấy trứng gà đã thấy buồn nôn. Nhưng mẹ Đông vẫn bất chấp tất cả, cứng rắn ép Đông Tâm tiếp tục ăn.
Bữa tối, ngay dưới mắt của lão mẹ, Đông Tâm không có biện pháp né tránh, đành phải khốn khổ nghĩ cách giải quyết quả trứng của buổi sáng. Này thì đem trứng gà chôn ở trong sân, chỉ để lại vỏ trứng ngụy trang, này thì biến trừng gà thành con lật đật trang trí ở trên bàn...... Đông Tâm thử mọi biện pháp nhưng tất cả âm mưu quỷ kế của cô vẫn bị hỏa nhãn kim tinh của mẹ Đông nhìn thấu.
Cuối cùng, Đông Tâm vô tình phát hiện ra, vẫn còn một cách nữa......
Đông Tâm ngượng ngùng ho khan nói: "Lúc đó thực sự tôi đã ăn trứng gà đến phát ớn rồi, không còn cách nào khác, cho nên tôi liền ép trứng lại, rồi nhét vào bên trong bánh sandwich..."
Dứt lời, trong phòng lại một mảnh yên tĩnh.
Đông Tâm nhìn mặt lạnh của Tô Lịch, đang do dự nên nói cái gì để hóa giải tình trạng xấu hổ bây giờ, Tô Lịch đối diện đã nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: "Đông! Tâm!" kèm theo động tác nhào tới mang đậm sát ý muốn bóp chết đối phương.
Đông Tâm vừa chạy vừa mắng: "Anh có phải là đàn ông không vậy? Chỉ vì một việc nhỏ như vậy mà không biết xấu hổ
tức giận sao? Lại nói, lúc đó không phải là anh cũng ăn đến là vui vẻ sao? Anh đừng quên, sau đó anh còn chỉ mặt gọi tên muốn ăn loại sandwich này thôi đấy? Anh có biết vì làm cho anh loại sandwich đặc biệt này mà mẹ tôi đã phải nấu bao nhiêu quả trứng gà không?!"
"Cô còn mặt mũi nói chuyện này sao? Cô có biết ngày đó ông đây đã bao nhiêu lần ăn phải vỏ trứng không??"
"Vỏ trứng chứa nhiều protein, không chỉ có thể chữa đau dạ dày mà còn có thể hạ nhiệt giảm đau, chị đây hảo tâm tẩm bổ cho anh nhiều như thế, anh còn trách ngược lại sao? Thật đúng là không biết tốt xấu mà!!!"
Đông Tâm múa mép khua môi đến sảng khoái, nhưng dù sao nhà cũng chỉ lớn đến như thế là cùng, thể lực của cô đương nhiên không thể so được với Tô Lịch luôn tập thể hình hàng năm, cho nên chỉ sau hai ba vòng thì đã nằm trọn trong tay đối phương.
Vừa bị Tô Lịch tóm lại, Đông Tâm liền thu lại vẻ mặt bông đùa, nghiêm túc nói: "Anh xem, tóm lại tất cả những chuyện trên thì thấy, tôi không lừa anh, tôi chính là Đông Tâm. Nhưng là Đông Tâm của sáu năm trước."
Ánh mắt Tô Lịch híp lại: "Cái gì?"
Đông Tâm hắng giọng, nhỏ nhẹ nói: "Trọng sinh? Anh đã từng nghe nói chưa?" Sau đó, Đông Tâm liền kể lại mình bị chậu hoa rơi trúng đầu như thế nào, rồi lại chết như thế nào, rồi lại kể sau khi thức dậy thấy mọi thứ thay đổi như thế nào. Vì để gia tăng độ tin cậy, Đông Tâm còn cố tình miêu tả lại cảm giác lúc hấp hối một cách vô cùng chi tiết.
Ví dụ như cảm thấy thân mình cứ thế nặng dần nặng dần xuống, trí nhớ giống như một cuộn phim được chiếu lại trong đầu, cảm giác trước khi mình tắt thở thì cảm nhận được một luồng sáng ấm áp chiếu rọi vào người.... Từ sau khi trọng sinh đến nay, đây là lần đầu tiên Đông Tâm có cơ hội chia sẻ với người khác đoạn cảm giác đặc thù này, cho nên cô nói vô cùng hăng say, trong một khoảng thời gian ngắn thế nhưng đã lột tả được hết mọi cảm xúc của mình.
".......Còn nữa, trong tiểu thuyết thường nhắc tới sau khi người ta chết sẽ cảm nhận được bản thân trôi nổi nhẹ nhàng trong không trung rồi nhìn lại thi thể của chính mình gì gì đó, nhưng tất cả đều là lừa đảo. Lúc đó ý thức của tôi chỉ chậm rãi mơ hồ, sau đó thì liền ngủ thiếp đi, căn bản hoàn toàn không có chuyện gì mà linh hồn xuất khiếu!"
Đông Tâm khoa trương kể xong, khi quay lại thì liền bắt gặp Tô Lịch vẻ mặt không cảm xúc đứng đó, dùng ánh mắt sâu kín nhìn mình. Đông Tâm không hiểu Tô Lịch đang nghĩ gì, trong chốc lát trái tim cũng vọt tới tận cổ họng. Đoạn thời gian đó quả thực quá mức ly kì, thân theo chủ nghĩa vô thần, chắc là Tô Lịch sẽ không tin?
Đông Tâm bị Tô Lịch nhìn đến mức nổi da gà, nuốt nuốt nước miếng định nói gì đó, thì giọng nói trầm thấp dễ nghe của Tô Lịch vang lên: "Cho nên, ý của em là, em đã không cẩn thận hoàn dương rồi? Tuy rằng linh hồn là của tuổi 24, nhưng vì hệ thống xuất hiện bug nên liền nhảy vọt lên thân thể của tuổi 30?"
Đông Tâm nghẹn lời: "Từ góc độ thân thể này mà nói, thì hình như chính là ý này nha...."
Nghe xong Tô Lịch xoa xoa trán, trong giọng nói có lẫn chút bất đắc dĩ không nói nên lời: "Đông Tâm, em hành anh một lần chưa đủ còn muốn làm một lần nữa ư?"
Đông Tâm mờ mịt ừ một tiếng, hành sao? Là ý gì? Còn nữa, chiếu theo ý tứ lời nói này của Tô Lịch thì anh ta tin mình rồi? Đông Tâm mới nghĩ đến đây thì liền thấy Tô Lịch đã xoay người đi về phía phòng ngủ, liền vội vàng lên tiếng: "Anh định làm gì?"
"Anh muốn yên tĩnh."
Nghe xong Đông Tâm liền vội bước đến chắn trước mặt Tô Lịch, túm lấy tay áo đối phương. Tô Lịch liếc nhìn Đông Tâm, ánh mắt sắc bén: "Đừng hỏi anh Yên tĩnh là ai?!"
Đông Tâm nghe vậy liền bật cười, đại ca, thời điểm này kể chuyện cười như vậy là thích hợp sao?
Hắng giọng, Đông Tâm cố ý thay đổi ngữ điệu nói: "Tô tiên sinh, vừa rồi anh cũng nghe rõ rồi phải không? Tôi hoàn dương lại thời điểm có chút sai lệch, trang bị, kĩ năng, sức chiến đấu gì đó đều ở cấp 24, không đánh được quái cấp 30."
Tô Lịch nhíu mày: "Nói tiếng người."
"Tiếng người chính là--------- hiện tại ký ức của tôi chỉ dừng lại ở tuổi 24, khi đó, quan hệ của chúng ta đang ở mức [kẻ thù đã lâu không liên lạc], giá trị thân mật không đủ, cho nên, Tô tiên sinh, có phải đêm nay anh nên ủy khuất tới thư phòng ngủ không?"
Tô Lịch cười hai tiếng: "Ý của em chắc chắn không phải là đêm nay, mà là từ nay về sau luôn đúng không?"
Đông Tâm cười làm lành, dựng ngón tay cái nói: "Tô tiên sinh quả nhiên cơ trí hơn người, đa mưu túc trí, thần cơ diệu toán, thông minh tuyệt đỉnh. Vậy.... thỉnh ngài đi vào thư phòng, sau đó tùy ngài yên tĩnh, ngài muốn nghĩ như thế nào thì là như thế đó......"
Tô Lịch trừng mắt nhìn Đông Tâm, sau đó đôi chân dài miên man kia liền thực sự bước vào thư phòng. Mãi cho đến khi cánh cửa kia khép lại, cả người Đông Tâm mới nhũn xuống.
------- Mọi chuyện xong rồi sao?
Sơ hở sau khi cô trọng sinh thực sự lộ ra quá nhiều. Thời gian dài, đừng nói là Tô Lịch, chỉ sợ ngay cả Văn Tử cũng lão ba lão mẹ cũng sẽ không giấu được. Cho nên, cô mới đem mọi chuyện nói thật với Tô Lịch là để mượn sức anh ta làm đồng minh với mình, nói cho mình nghe mọi chuyện đã phát sinh suốt 6 năm qua.
Chỉ là không biết vì sao, sau một hồi thẳng thắn, trong lòng Đông Tâm ngược lại càng trở nên bất an hơn. Người bình thường khi nghe được trọng sinh gì gì đó, phản ứng đầu tiên không phải nên là hoài nghi sao? Nhưng tại sao mình vừa nói xong thì Tô Lịch kia đều tin hết? Còn thật sự ngoan ngoãn chạy đến thư phòng ngủ? Anh ta đâu phải dạng người dễ nói chuyện như vậy....
Cho nên, có phải mình đã vượt qua một cách qua dễ dàng rồi không?