Trời về thu mát mẻ, mọi người ra đường tấp nập nhiều hơn.
Thấp thoáng trong đoàn người trên đường, một dáng người mảnh khảnh đang ôm tập hồ sơ.
Cô đi theo hướng tới Dương thị.
Đó là một tòa nhà cao lớn, khoảng 25 tầng.
Cô gái bước vào đại sảnh công ty, quan sát một hồi rồi mỉm cười đi tới quầy tiếp tân, lễ phép chào hỏi.
- Xin lỗi cho tôi hỏi một chút.
Cô gái tiếp tân trẻ tuổi nhấc mi mắt ra khỏi chiếc điện thoại đang mở mạng Sina.
Nhìn cô gái đứng trước quầy một lượt với ánh mắt đầy soi mói, cô ta hơi khó chịu làu bàu gì đó trong miệng nhưng vẫn trả lời rất chuyên nghiệp:
- Có chuyện gì cô cứ hỏi đi.
- Nghe nói ở đây đang tuyển nhân viên, tôi muốn nộp hồ sơ.
Không biết..
Tôi nên nộp tại đâu?
Hóa ra là xin việc, cũng thuộc dạng làm công ăn lương thôi.
Cô tiếp tân trong lòng khinh thường.
Thời buổi kinh tế khó khăn như này tìm được một công việc tốt đâu phải dễ? Chính cô ta đây tốt nghiệp trường Đại học danh tiếng nhất ở thủ đô nhưng phải sứt đầu mẻ trán lắm mới có được chân tiếp tân tại tập đoàn lớn như Dương thị đó.
Xem ra những người tới đều đây không thể xem thường.
- Đúng vậy, nếu cô muốn xin việc thì hãy tới nộp hồ sơ ở phòng nhân sự.
- Xin cô chỉ đường cho tôi.
Thật là khó chịu.
Cô tiếp tân cố gắng giữ bình tĩnh để hoàn thành nốt công tác của mình.
Sáng nay cô ta ra cửa bước chân trái trước hay sao mà gặp phải cái người nhà quê như này chứ? Có cái phòng nhân sự ở đâu thôi mà cũng phải hỏi.
- Lên lầu 8, rẽ trái, căn phòng thứ 6.
Ở đó sẽ có người thu hồ sơ.
- Vậy cám ơn cô.
Cô gái theo chỉ dẫn đi tới phòng nhân sự.
Chỉnh trang lại bản thân một chút rồi cô gái đưa tay gõ cửa.
- Mời vào.
- Một giọng nữ truyền ra.
Cô gái mở cửa, đi vào bên trong, thấy một người phụ nữ tầm 30 tuổi đang ngồi làm việc.
Cô lễ phép chào hỏi:
- Xin chào.
Tôi tới nộp hồ sơ xin việc.
Cô gái kia ngẩng đầu, nhìn cô gái trước mặt.
- Mời cô ngồi.
Cô gái ngồi xuống ghế, hai tay cầm hồ sơ đưa lên.
Trưởng phòng nhân sự tiếp nhận hồ sơ.
- Cô tên là gì? Bao nhiêu tuổi?
- Dạ tôi là Đan Ngọc Nhiên, 23 tuổi.
Trưởng phòng nhân sự ghi chép cẩn thận rồi nói.
- Đan tiểu thư, cô cứ về trước, hai ngày sau sẽ có kết quả thôi, mời cô để lại liên lạc.
- À vâng.
0687xxxxxx..
- Đan Ngọc Nhiên cho số điện thoại rồi nói tiếng cám ơn ra về.
Mải chú ý một số hồ sơ khác thì vô tình cô va phải cái bức tường thịt, theo bản năng cô kêu lên một tiếng.
- A..
Tài liệu cùng hồ sơ bay loạn xị ngậu trên sàn nhà, không để ý nhiều, cô nhặt đồ lên, một lát sau mới đứng lên, nhìn gương mặt lạnh lùng phía trước.
- Xin lỗi, anh có làm sao không?
Người phía trước lạnh lùng nhìn cô.
- Mắt mũi cô để sau lưng à?
- Thật xin lỗi, tôi sơ ý quá anh có bị làm sao không ạ? - Ngọc Nhiên thấy thái độ người đàn ông này khá tệ nên ngnê chắc mình đã đụng đau anh ta rồi cũng nên? Cũng tại cô đi đường không chú ý gì hết, mặc dù bị anh ta ăn nói bất lịch sự như vậy nhưng dù sao vẫn là cô nên xin lỗi người ta một tiếng.
Thấy anh ta tỏ vẻ không thèm để ý đến mình mà chỉ lạnh lùng xem lại tài liệu vừa bị rơi, Ngọc Nhiên cũng không biết nên làm sao.
Thôi bỏ đi, xin lỗi là được rồi mà, nghĩ vậy cô cúi xuống nhặt đồ của mình sau đó nhanh chóng rời đi.
Người kia vẫn đứng đó, khi Ngọc Nhiên đi đến cửa xoay thì lúc này anh ta mới khẽ ngẩng đầu lên.
Nhưng đó cũng chỉ là chuyện trong giây lát, anh ta lại không thèm quan tâm nữa mà đi vào thang máy.
Còn về cô gái kia, anh không hề có chút quan tâm.
- Tổng Giám Đốc!
- Thư kí Lưu, hôm nay có ai tìm tôi không?
- Dạ Ngọc Lệ tiểu thư đang chờ ngài ở trong phòng làm việc.
- Tôi biết rồi.
Anh nói xong liền sải bước vào phòng làm việc của mình.
Vừa mở cửa, thấy Ngọc Lệ đang ngồi trên sôfa, anh chỉ liếc cô một cái rồi đi tới ghế sau bàn làm việc ngồi xuống.
- Em đến có chuyện gì à?
Ngọc Lệ thấy anh trai đã về nên liền buông cuốn tạp chí