Ngọc Nhiên hiện đang yên vị ngồi trên chiếc xe Ferrari thời thượng vừa rồi.
Chiếc xe đỏ vẫn chưa hề giảm tốc độ đang đuổi theo sau một chiếc xe khác.
Không khí trong xe vẫn yên tĩnh lạ thường, một người lo chuyên tâm rướn người về phía trước cố không để mất dấu chiếc xe.
Còn người kia thì vô cùng nghiêm túc lái xe đuổi theo, xem chừng cũng thuộc dạng tay lái lụa chứ chẳng chơi.
Đến chỗ khúc cua đột nhiên có một chiếc xe tải dừng đột ngột che chắn tầm nhìn của hai người họ.
Vì là đường một chiều nên họ không thể quay đầu xe, mà phía trước thì không còn lối, không thể làm gì khác hơn là dừng xe lại.
- Tử Đài, chúng ta nên làm gì đây? _ Ngọc Nhiên nóng ruột quay sang hỏi tay lái lụa bên cạnh.
- Chúng ta mất dấu chiếc xe kia rồi! _ Dạ Tử Đài thở dài buông tay lái ra nhìn Ngọc Nhiên rồi khẽ đáp.
Hôm nay thật trùng hợp làm sao, ngay lúc cô đang chán không biết nên làm gì nên lấy xe lượn vài vòng, không ngờ lại gặp Ngọc Nhiên tình cờ như vậy.
Lần trước sau lần gặp mặt Ngọc Nhiên, tuy muốn đi tìm người đẹp lắm nhưng mà không có cớ.
Hai người nói gì đi nữa cũng chưa đến mức thân thiết, có thể gọi điện hỏi thăm bất cứ lúc nào.
Vậy là cô đành ngồi chờ vận may, các cụ nói cấm có sai, đúng là thành tâm ắt sẽ có thành quả mà.
- Tử Đài, cám ơn chị.
Tới đây là được rồi, tôi sẽ tự theo đuôi chiếc xe kia.
Ngọc Nhiên nghĩ ngẫm một chút rồi hướng Dạ Tử Đài cảm kích nói.
Lúc Dạ Tử Đài dừng xe cất tiếng gọi thì Ngọc Nhiên đã không chút nghĩ ngợi liền chạy qua mở cửa ghế lái phụ xe rồi ngồi vào.
Cũng chưa kịp mở lời nhờ vả đã bắt người ta đuổi theo xe phía trước.
Cô ấy đưa mình tới đây không một lời phàn nàn đã là may lắm rồi.
- Không có gì, Ngọc Nhiên hay để tôi gọi người theo sát chiếc xe kia?
- Không nên phiền toái a..
Tử Đài, tôi làm phiền đến đây thôi, chuyện gấp nói chuyện sau nha, hôm nào rảnh mời chị ăn cơm nha! _ Ngọc Nhiên sốt ruột đáp lại, cô nghĩ chuyện này không nên làm kinh động đến nhiều người.
Đặc biệt là những người lạ thì càng không nên biết.
Tuy quen nhau chưa được bao lâu nhưng cô biết Dạ Tử Đài là một cô gái tốt.
Thế nhưng dù gì cũng có ít nhiều bài xích, chuyện tránh được thì nên tránh thì hơn.
Mắt thấy chiếc xe của Dương Gia Kiệt đang khuất dần, cô vội vàng từ biệt Dạ Tử Đài rồi nhanh chóng ra khỏi xe chạy theo.
- Ngọc..
_ Dạ Tử Đài chưa kịp định hình thì đã thấy Ngọc Nhiên chạy mất.
Nhìn dáng vẻ cô ấy gấp gáp như vậy cô cũng thấy lo.
Hôm nay có được coi là hội ngộ cùng mỹ nhân không? Tính ra hai người mới gặp lại không quá 5 phút, cô còn chưa nói được mấy câu.
Miết nhẹ cánh tay nơi Ngọc Nhiên vừa cầm, hình như có chút ấm áp nhỏ nhoi còn vương.
Dạ Tử Đài âm thầm thở dài, tiếc nuối nhìn theo hướng Ngọc Nhiên vừa chạy giờ đã sớm không còn bóng dáng.
Không sao, lần sau sẽ gặp lại cô ấy mà..
Không phải sao?
Ngọc Nhiên không để ý những người đi đường nhìn mình bằng ánh mắt kì lạ mà tiếp tục đuổi theo xe Dương Gia Kiệt.
Đây là đường một chiều cũng không có ngã rẻ một đoạn dài, nên tuy không còn thấy xe Dương Gia Kiệt nhưng cô vẫn đuổi theo, cô biết anh ta chỉ ở phía trước.
Ông trời quả không phụ lòng cô mà, chạy được một lúc thì cô liền nhìn thấy chiếc xe ấy đang đỗ lại bên đường bên kia.
Không chút nghĩ ngợi băng qua đường, Ngọc Nhiên cũng không để ý đang có rất nhiều xe cộ chạy tới.
"Kíttttttttt.." tiếng bánh xe ma sát với mặt đường vang lên thật chói tai.
Ngọc Nhiên cảm giác mông mình thật đau, mặt đường nóng như vậy cũng đồng thời khiến mông cô bỏng rát.
Vừa