Hạ Lan Mộc Mộc cùng Hạ Lan Nhĩ Tâm mồ côi cha mẹ từ sớm, hai chị em cô lớn lên dưới sự chăm sóc của bà Vương.
Cuộc sống tuy nghèo khó nhưng lại rất vui vẻ đầm ấm.
Hai năm trước khi Hạ Lan Mộc Mộc vừa tốt nghiệp đại học, chị gái cũng bí mật nói cho cô biết mình có bạn trai.
Cô thật sự rất vui, chị ấy hi sinh mọi điều, làm đủ mọi công việc để nuôi em gái ăn học, cuối cùng cũng có một lần biết nghĩ cho mình rồi.
Ngày đó Hạ Lan Nhĩ Tâm cho cô xem ảnh chị ấy và bạn trai chụp cùng nhau.
Người đàn ông đó rất tuấn tú, Hạ Lan Nhĩ Tâm thường gọi anh ta là Đình Lãng, nghe chị ấy nói anh ta là một công tử hào hoa phong nhã, có rất nhiều cô gái để ý.
Thế nhưng Đình Lãng lại một mực theo đuổi chị gái cô.
Ban đầu Hạ Lan Mộc Mộc cũng không tin tưởng nhiều đối với những thiên chi kiêu tử như Đình Lãng nên rất đề phòng anh ta.
Mặc dù chưa có dịp gặp nhau nhưng cô vẫn luôn nhắc nhở chị gái nên đề phòng hắn.
Nhưng Hạ Lan Nhĩ Tâm lúc nào cũng cười hiền dịu, nói cô nghĩ quá nhiều.
Lâu dần Hạ Lan Mộc Mộc cũng chẳng cố chấp nói lại làm gì, có lẽ cô cũng nghĩ nhiều thật, người mà chị gái nhìn trúng có lẽ cũng không đến nỗi tệ.
Cuộc sống của chị em họ vẫn cứ êm đềm như trước, cho tới một ngày mưa to gió lớn khi Hạ Lan Mộc Mộc đang cùng bà Vương làm vằn thắn để chuẩn bị cho tết dương lịch ngày mai thì chị gái cô trong bộ dạng ướt như chuột lột trở về.
Nhớ lại cảnh ngày ấy, Hạ Lan Mộc Mộc là lần đầu tiên thấy chị mình nhếch nhác đến vậy.
Cả thân người lôi thôi lếch thếch trông rất thảm hại.
Hạ Lan Nhĩ Tâm mắt không tiêu cự đi vào nhà mặc cho ai hỏi gì cũng không nói.
Cô chỉ lẳng lặng để Hạ Lan Mộc ôm lấy, nước mắt không ngừng rơi.
Sau một hồi gặng hỏi mãi, Hạ Lan Mộc Mộc mới biết được, thì ra Đình Lãng có người khác.
Cô đau lòng chăm sóc Hạ Lan Nhĩ Tâm phát sốt cả đêm, lòng vừa đau vừa hận tên đàn ông khốn nạn đó sao có thể đối xử tàn nhẫn như thế với chị mình.
Cô thật muốn chạy đi tìm rồi cho anh ta một trận nhưng thật sự là không biết chút thông tin gì về anh ta cả.
Những ngày sau đó Hạ Lan Nhĩ Tâm rất yên tĩnh, cô vốn là người hướng nội, có chuyện gì buồn cũng giấu trong lòng, lúc nào cũng cười nhẹ nói mình không sao.
Hạ Lan Mộc Mộc nhìn nụ cười ấy còn khó coi hơn khóc tâm liền đau.
Thà chị ấy cứ gào khóc một lần cho thỏa rồi quên mọi chuyện đi.
Cứ kìm nén như vậy, trăm bệnh thì tâm bệnh khổ nhất.
Một thời gian sau đó Hạ Lan Mộc Mộc thấy chị gái có vẻ như nhận ra chị mình đã hết hi vọng với tên đàn ông đó.
Cô cũng thấy yên tâm phần nào, nhưng không ngờ một ngày nọ cô nhận được tin nhắn của chị gái gửi đến.
Nói đã làm lành với người yêu và sẽ cùng anh ta đi biển chơi một hai ngày.
Hạ Lan Mộc Mộc cũng chỉ biết lắc đầu thở dài,