Một lúc sau, Thiên Vũ leo đến đỉnh núi.
Anh nhanh nhẹn đi qua từng bụi cây, nhìn thấy con đường mòn anh liền men theo mà đi.
Đi một đoạn anh thấy xa xa có một căn nhà tồi tàn âm u, nhìn sắc trời đã tối tự bao giờ.
Anh cắn răng bước về phía trước, anh không biết mình đã quan tâm Ngọc Nhiên từ bao giờ.
Thiên Vũ lẻn vào ngôi nhà tồi tàn, đi vòng quanh căn nhà chợt giọng nói dâm đãng từ căn phòng đối diện truyền vào tai anh:
- Sao nào cảm giác như thế nào? Nhìn cô cũng được tôi không kén chọn, có trách thì trách cô không nên chạm vào người không nên động.
Nào ngoan ngoãn nằm dưới thân ông, sau đó còn chụp hình nữa ha ha..
Chẳng biết tại sao anh lại vô cùng tức giận, đạp cửa phòng nhìn cô gái với mái tóc rối tung, quần áo bị rách và ướt sũng.
Nhìn gương mặt trắng nhợt, đôi môi bị cô cắn bật máu không ai khác chính là Ngọc Nhiên thì tim Thiên Vũ thắt lại.
Anh tiến tới đấm thật mạnh vào tên côn đồ đứng đơ ra đó, hắn quá ngạc nhiên nên vẫn giữ tư thế lắp máy quay.
Anh hét lên giận dữ.
- Mày muốn quay video lắm à? Mày dám hành hạ cô ấy như thế à? Mày có còn là đàn ông không? Khốn nạn!
Anh đấm đá tên côn đồ, hắn muốn vùng dậy nhưng Thiên Vũ lại dễ dàng tránh thoát.
Sau khi đánh xong anh nhanh chạy đến bên cạnh Ngọc Nhiên, cởi áo khoác lên cô.
Ngọc Nhiên nặng nề mở mắt ra run rẩy thốt lên:
- Lâm Thiên Vũ!
Rồi cô mệt mỏi nhắm mắt lại, không biết cô đã ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm ở một nơi xa lạ.
Cố nhớ lại những gì xảy ra với mình, cô cảm giác như chưa có chuyện gì vậy.
Nó diễn ra quá nhanh khiến cô không kịp trở tay.
Ngay giây phút cô gặp nguy hiểm thì hình như ai đó đã cứu cô? Phải rồi, là Lâm Thiên Vũ.
Người đàn ông cô luôn gọi là tên mọt sách đó vậy mà đã cứu mình.
Ngọc Nhiên tự hỏi bản thân, không hiểu sao ngay khi nhìn thấy anh xuất hiện ở đó, cô mới yên tâm nhắm mắt nghỉ ngơi.
Có lẽ đó là một loại cảm giác an toàn mà theo bản năng tự cô có được từ người đàn ông này.
Lúc này đây Ngọc Nhiên vẫn cảm giác toàn thân mình run rẩy.
Cô rất sợ, vừa rồi nếu như không có Lâm Thiên Vũ có phải cô đã..
Đã bị những tên côn đồ kia làm nhục hay không? Cô thật sự không dám tưởng tượng nữa.
Lâm Thiên Vũ anh ấy đâu rồi? Cô muốn gặp anh, thật sự rất muốn!
Ngay lúc Ngọc Nhiên đang cố xuống giường thì cửa phòng ngủ được mở ra.
Từ ánh sáng mờ ảo ấy, cô thấy Hạ Lan Mộc Mộc.
Sao cô ấy lại ở đây?
- Ngọc Nhiên, rốt cuộc cô cũng tỉnh lại rồi! Cô có biết là tôi rất lo lắng cho cô không? _ Hạ Lan Mộc Mộc tay bưng khay đồ ăn tiến vào phòng.
Vừa thấy Ngọc Nhiên đã tỉnh cô liền vui vẻ kêu lên.
Đặt khay xuống bàn rồi ngồi xuống giường kiểm tra xem Ngọc Nhiên có còn sốt hag không.
Phải biết khi vừa mới đưa Ngọc Nhiên về thì cả người cô đã ướt sũng, không lâu sau liền phát sốt, nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng khiến cô sợ hãi không thôi.
Thật may là giờ không sao rồi!
- Hạ Lan..
Sao cô ở đây? Tôi đang ở đâu? _ Ngọc Nhiên khó khăn mở miệng hỏi, miệng cô hiện tại rất đắng, nói chuyện cũng khó khăn.
- Uống nước trước đi..
Cô đang ở nhà anh Thiên Vũ, tôi ở đây để chăm sóc cô a..
- Cô và Lâm Thiên Vũ..
Hai người rất thân sao? _ Ngọc Nhiên dè dặt hỏi.
- Đương nhiên a..
Anh ấy là anh nuôi của chị em tôi đó.
Ngọc Nhiên thật không ngờ trái đất lại tròn đến vậy.
Thì ra Hạ Lan Mộc Mộc và Lâm Thiên Vũ còn có quan hệ này.
Thảo nào khi cô bàn giao công việc lại không thấy Lâm Thiên Vũ phàn nàn gì về người hợp tác mới.
Lúc ấy cô còn nghĩ anh thật dễ tính.
- Thì ra là vậy..
Vậy anh ấy đâu?
- Anh ấy đang xử lý chuyện của cô ở cục cảnh sát a..
_ Hạ Lan Mộc Mộc hiểu "anh ấy" trong miệng Ngọc Nhiên là nhắc đến ai.
Cô đứng dậy kéo hết rèm cửa ra,