Ngọc Nhiên không biết mình đã ngồi trong xe bao lâu, cô vẫn cứ xuất thần nhìn ra bên ngoài.
Ngoài đó hiện tại không có một bóng người qua lại, chỉ có mặt nước phẳng lặng thỉnh thoảng bị dao động bởi một vài cơn gió thổi qua.
Cuộc đời cô vốn tưởng sẽ thật hạnh phúc bên những người thân thương của mình.
Nhưng không ngờ sự thật lại tàn khốc đến vậy, cô không phải con cháu Đan gia.
Người mẹ mà cô luôn kính trọng lại là người cho cô biết bí mật động trời ấy.
Còn người anh trai mà cô luôn tin tưởng lại cũng hùa theo bà ấy mà dối lừa cô.
Những năm này thật không biết những gì họ nói đâu mới là giả đâu mới là thật.
Tim cô lúc này thật sự rất đau, đau đến nỗi không thở được.
Thế giới này thật sự không có thứ gì đáng để cô tin tưởng nữa hay sao? Vô thức nhìn sang Lâm Thiên Vũ vẫn luôn im lặng ngồi bên cạnh.
Sao anh không hỏi cô vì sao lại thành ra thế này? Hay là anh vốn không quan tâm?
- Thiên Vũ..
Anh có muốn hỏi gì không? _ Cô nhẹ nhàng lên tiếng.
- Đó là chuyện gia đình của em, anh cũng không tiện hỏi.
Nếu như em không muốn nói ra thì anh cũng sẽ không hỏi, nhưng dù đó là chuyện gì anh cũng sẽ luôn bên cạnh em.
Lâm Thiên Vũ cho cô một cái nhìn chắc chắn, hãy tin tưởng rằng anh sẽ mãi làm chỗ dựa vững chắc của cô.
Ngọc Nhiên lần nữa rơi nước mắt, giờ phút này cô thật sự không biết có thể dựa vào ai nữa.
Chỉ có Lâm Thiên Vũ, lúc này chỉ có anh ấy nguyện ý ở bên cô.
Cô mấp máy môi:
- Anh cả đời sẽ không dối gạt em đúng không?
- Nhất định sẽ không, anh hứa đấy!
Ngọc Nhiên thật sự cảm thấy đã quá đủ rồi.
Cô chỉ cần có anh ấy, người cho cô cảm giác được bảo vệ..
cho cô biết thế nào là thích một người.
Chỉ cần như vậy cũng đã đủ để cô tin tưởng và phó thác mặc anh.
- Vậy hãy đưa em rời khỏi đây, rời khỏi mảnh đất đầy muộn phiền này được không anh?
- Em đã nghĩ kỹ chưa?
- Ngay lúc này đây, mỗi lời em nói ra đều xuất phát từ đáy lòng mình.
Em chắc chắn mình không phải là xúc động nhất thời mới đưa ra quyết định ấy.
- Được, vậy đợi mai trời sáng chúng ta sẽ lên đường!
Hạ Lan Mộc Mộc đau lòng cầm tay Ngọc Nhiên không nỡ buông ra.
- Ngọc Nhiên cô đi rồi nhớ thường xuyên gọi điện về cho tôi đấy, nhất định không được quên tôi nghe rõ chưa!
- Tôi là đi du lịch giải sầu chứ có phải là đi luôn đâu mà trông cô đâu buồn thế?
Ngọc Nhiên có chút buồn cười nhìn Hạ Lan Mộc Mộc, cô không nói cho cô ấy biết rằng mình vừa gặp chuyện buồn.
Cô chỉ nói rằng sẽ cùng Lâm Thiên Vũ đi đâu đó một thời gian để giải khuây, để quên hết mọi chuyện vừa xảy ra.
Cô thật không muốn Hạ Lan Mộc Mộc một lần nữa lo lắng vì cô.
- Vậy được rồi, cô đi chơi vui vẻ nhé, tôi sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ cô!
Hạ Lan Mộc Mộc có chút trẻ con đáp lại, trông cô lúc này không còn một mảnh của cô gái lạnh lùng, ít nói hồi đầu Ngọc Nhiên mới gặp nữa.
Nhưng hình tượng cô ấy lúc này thật sự vô cùng đáng yêu.
Hạ Lan cô là người bạn thân nhất của tôi, thật mong cô sẽ mãi được hạnh phúc.
Ngọc Nhiên âm thầm cầu nguyện trong lòng.
- Mộc Mộc, bọn anh đi nhé! Em thay anh chăm sóc Nhĩ Tâm, một thời gian nữa anh sẽ về và đi thăm em ấy!
- Anh Thiên Vũ, anh yên tâm đi đi mọi chuyện ở đây đã có em lo!
Hạ Lan Mộc Mộc nuối tiếc tiễn hai người họ ra xe.
Cô tự an ủi bản thân, rồi họ sẽ nhanh chóng về thôi, cô sẽ không cô đơn lâu đâu.
Thế nhưng Hạ Lan Mộc Mộc không biết rằng chuyến đi lần này của Ngọc Nhiên lại thật sự rất lâu, rất lâu mới có sự trở lại.
Đan gia
- Mẹ..
vẫn chưa có tin tức gì của Ngọc Nhiên hay sao?
Đan Vĩnh Duy ngay khi biết tin Ngọc Nhiên đã biết sự thật về thân thế của mình, anh liền vội vàng đáp máy bay trở về nước.
Vừa vào nhà, anh liền gấp gáp hỏi mẹ.
Đan phu nhân tiều tụy lắc đầu, bà đã cho người đi tìm Ngọc Nhiên nhưng không có kết quả gì.
Những nơi cô có thể tới bà cũng đã tìm nhưng đều vô ích, con bé như bốc hơi khỏi thế giới vậy.
Đan Vĩnh Duy nóng ruột đứng ngồi không yên, anh ngồi xuống ôm mẹ vào lòng không ngừng an ủi:
- Mẹ đừng đau buồn quá, con nhất định sẽ tìm em về.
- Mẹ thật sự rất sợ con bé sẽ nghĩ quẩn..
Vĩnh Duy..
Mẹ xin lỗi, tất cả đều là lỗi của mẹ, mẹ..
- Mẹ đừng nói như vậy nữa, con tin Ngọc Nhiên của chúng ta là