Tới giờ tan ca mà vẫn chưa hết việc, Ngọc Nhiên quyết định hôm nay sẽ tăng ca.
Cô vừa được giao cho một dự án nhỏ cùng nhóm với Hạ Lan Mộc Mộc.
Khi mọi người lần lượt về hết, trong phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người.
Ngọc Nhiên chăm chú làm việc của mình, cô không nghĩ nói chuyện vào lúc này là ý hay.
Cô thấy Mộc Mộc này khá thờ ơ với mình, vì vậy nếu bắt chuyện với cô ấy có lẽ cô sẽ được ăn bơ.
Không gian yên tĩnh chỉ nghe tiếng gõ bàn phím lọc cọc.
Bỗng một tiếng động lạ vang lên.
- Bụp...!_ Căn phòng ngay lập tức tối đen như mực.
- A....!Chuyện gì vậy? _ Ngọc Nhiên giật mình kêu lên một tiếng, cô không phải vì sợ bóng tối mà kêu lên.
Mà cô nghĩ, với tình huống này sẽ có nhiều nguy hiểm.
Trong phim không phải đều như vậy sao? Mệt cho cô đến giờ phút này còn nghĩ tới phim nữa, hình như cô chưa phát hiện ra điều gì lạ lạ.
- Không sao đâu, chắc đường tải điện gặp sự cố, một lát là có điện thôi.
_ Lúc này Hạ Lan Mộc Mộc mới mở miệng khẽ trấn an Ngọc Nhiên.
Cô gái này đã không nói gì thì thôi, nhưng một khi những lời từ miệng cô thốt ra cứ như một liều thuốc an thần vậy.
Quả nhiên khi nghe vậy, tâm Ngọc Nhiên cũng nhẹ đi rất nhiều.
Cô rất thích nghe giọng miền ngọt ngào của Mộc Mộc, vừa dịu dàng lại dễ nghe nữa.
- Mộc Mộc cô không sợ bóng tối sao? _ Ngọc Nhiên dè dặt hỏi.
- Bóng tối có gì đáng sợ sao? _ Trong bóng đêm yên tĩnh, Hạ Lan Mộc Mộc thản nhiên mà hỏi ngược lại Ngọc Nhiên.
Cái thái độ bình tĩnh ấy đã từng gây thù với không ít người trong phòng kế hoạch, cũng như cả công ty.
Nhưng điều làm cô ngạc nhiên là, Ngọc Nhiên lại không thấy khó chịu như bọn họ.
- A, tôi thường xem phim, không phải trong đó bọn người xấu đều lẻn vào làm việc hại người trong tình huống như thế này hay sao? _ Ngọc Nhiên ngây thơ trả lời khiến Hạ Lan Mộc Mộc có lạnh lùng tới đâu cũng phải bật cười.
Ngọc Nhiên ngây ngất nghe cô cười, thật tiếc quá, không biết cô ấy cười trông còn đẹp đến đâu!
- Ha ha ha...!Cô nghĩ phim với đời thực sẽ giống nhau sao? Đời thực nó còn đáng sợ hơn nhiều đấy...
- Cái gì? _ Ngọc Nhiên bất giác rùng mình một cái khi nghe vậy.
Cô còn chưa kịp nghĩ tới điều đó.
Liệu có thật không đây?
- Phải, rất đáng sợ.
Nó sẽ còn khổ sở hơn, nếu như vừa rồi cô chưa lưu tài liệu vào.
_ Hạ Lan Mộc Mộc nghiêm túc nói cho Ngọc Nhiên biết.
Và đây cũng chính là điều lạ lạ lúc nãy cô chưa nhận ra.
- A, thôi chết rồi, công việc tôi làm cả ngày đều ở trong đó mà.
Làm sao bây giờ.
Làm sao đây? _ Quả nhiên khi nghe vậy, Ngọc Nhiên thật sự phát hoảng, không xong rồi bản kế hoạch của cô giờ phải làm sao đây? Ngày mai là phải nộp rồi, một mình cô làm chắc mai cũng chưa xong nữa.
- Thôi được rồi, phần việc của tôi cũng xong rồi, coi như tôi tốt bụng ở lại giúp cô vậy.
_ Hạ Lan Mộc Mộc khẽ nói, trong bóng tối mịt mù cô bất giác nhẹ cong khóe môi.
Điều ấy chính cô cũng không phát hiện ra.
- Thật sao? Cô sẽ giúp tôi thật chứ? _ Ngọc Nhiên nghe vậy thì hai mắt phát sáng.
Sao số cô may thế này!!! Ông trời đúng là không tuyệt đường người mà.
Nếu như có Hạ Lan Mộc Mộc giúp, chắc khoảng 2-3 giờ sáng sẽ xong ngay thôi.
- Tôi chưa từng nói chơi bao giờ.
_ Hạ Lan vẫn điệu bộ thản nhiên ấy, nghe giọng của Ngọc Nhiên như vậy, cô liền biết mình làm đúng.
Hạ Lan vừa dứt lời thì