Ngọc Nhiên về đến căn hộ thì đã rất muộn.
Đây là căn nhà cô đã thuê để ở tạm, rất thuận tiện cho việc đi làm.
Căn hộ cách công ty cô làm chỉ 20 phút đi bộ, ở trung tâm thành phố, đầy đủ tiện nghi.
Trong nhà vẫn chưa ai biết cô đã dọn ra thuê phòng.
Anh trai cô đáng lẽ đã về Lăng Đồn, nhưng vì công ty bên đó gặp sự cố nên kế hoạch phải dời lại.
Vì thế, cô đành giấu anh mọi chuyện thêm một thời gian nữa.
Ngọc Nhiên mệt mỏi ngả người xuống salon, cả ngày nay cô chưa được nghỉ ngơi chút nào.
Đưa tay bóp nhẹ bả vai, có chút đau nhói, hình như bị sưng tím rồi.
Hồi nãy tên lưu manh kia đá một cú vào vai cô trong lúc cô không phòng bị, giờ mới cảm thấy đau đau.
Nghĩ tới chuyện hôm nay cô lại bật cười.
Cái anh chàng tốt bụng kia thật hài hước.
Chẳng lẽ anh ta không biết suy nghĩ trước rồi làm sao? Đã không có đến nổi một chiêu võ phòng thân mà mặc kệ nguy hiểm xông vào cứu người.
Nếu lúc đó cô không phản ứng kịp, chắc có lẽ anh ta giờ đang nằm viện rồi.
Nhớ tới nét mặt sợ hãi khi sắp bị người đánh của anh ta, cô lại lần nữa ôm bụng cười.
Hình như có chút đáng yêu.
Mà sao cô cứ cảm giác anh ta có chút quen mặt nha, gặp ở đâu rồi thì phải? Là ai đây? Cô cứ nghĩ mãi mà không nhớ nổi đã gặp anh ta ở đâu nữa.
- Thôi khó quá bỏ qua!
Và đó là câu trả lời của cô.
Bây giờ phải đi ngủ dưỡng nhan thôi, con gái thức khuya sẽ nhanh già.
Ngọc Nhiên đứng dậy vào phòng tắm rửa rồi đi ngủ.
Ngày mai còn nhiều điều thú vị đang chờ cô.
Thế nhưng nhắm mắt rồi Ngọc Nhiên vẫn không tài nào ngủ được.
Trong đầu cô vẫn phảng phất hình ảnh của anh chàng kia.
Anh ta đột ngột xuất hiện trong cuộc đời cô khiến cô không kịp trở tay.
Để rồi lúc này đây, chưa được bao lâu kể từ khi gặp anh ta Ngọc Nhiên đã bị làm phiền rồi, làm phiền tâm trí.
Ở một nơi khác, giờ này cũng có một người như Ngọc Nhiên, cũng không ngủ được.
Lâm Thiên Vũ nghĩ lại khoảnh khắc cô gái vừa rồi cầm tay anh chạy khỏi bọn lưu manh.
Tay cô ấy thật ấm áp và mềm mại như da em bé.
Cái lúc tên lưu manh kia ra đòn, anh đã biểu lộ sự sợ hãi ra mặt.
Nhưng anh sợ không phải vì sẽ bị đánh mà là sợ nếu bị đánh rồi ai sẽ bảo vệ cô gái kia! Cảm giác muốn bảo vệ ai đó bất chợt dâng trong anh đến mãnh liệt, thật sự không ngờ đến.
Có lẽ trời tối, đèn đường yếu nên cô ấy không nhận ra, nhưng anh thì lại nhớ như in khuôn mặt ấy.
Khi mắng người, cô ấy thật dễ thương!
* * *
- Dương tổng!
Các nhân viên khi thấy sếp lớn của mình đều lịch sự chào một tiếng.
Đây là phép lịch sự tối thiểu khi đi làm của mỗi người.
Dương Gia Kiệt chỉ nhẹ gật đầu, bước chân vẫn không dừng lại mà đi thẳng về phía cửa an ninh.
Sáng nay anh còn một cuộc họp quan trọng nên không muốn chậm trễ thời gian.
Ánh mắt anh chợt bắt gặp một bóng dáng quen thuộc ở phía trước.
Cô gái ấy vừa đi vừa tìm thứ gì đó trong túi xách.
Anh khẽ nheo mắt, bước đi cũng giảm tốc độ, dường như đang muốn chờ ai đó đi tới.
Ngọc Nhiên thật cảm thấy mấy ngày nay cô bị ma ám hay sao đó.
Hết vào viện lại đến gặp lưu manh, hôm nay lại quên mang thẻ nhân viên đi làm.
Cô đã lục lọi hết túi xách đến trên người cũng không thấy đâu.
Trời ơi! Bây giờ làm sao qua cửa an ninh khi không có cửa nhân viên đây?
- Cô đang tìm gì vậy?
Ngọc Nhiên dừng bước bởi một giọng nói bất ngờ vang lên.
Hỏi cô sao? Một đôi giày da màu đen bóng loáng đập vào tầm nhìn của cô.
Ngọc Nhiên nhìn từ dưới lên, đây không phải là sếp lớn của cô sao?
- Chào buổi sáng đại boss! _ Ngọc Nhiên lập tức đứng thẳng lưng nhìn Gia Kiệt như nhìn thấy phật.
Hành động ấy khiến anh suýt bật cười