Sau khi nhận được tin tức con trai gặp rắc rối, Trịnh Tứ Hải sốt ruột gọi điện cho Tang Chính Bạch, hai người bàn bạc một phen, cảm thấy cần phải tìm ra cách giải quyết tối ưu nhất cho vấn đề này, vì vậy cả hai đã cùng đến gặp cụ Thi.
Giờ đã quá nửa đêm, bản thân cụ Thi là người đã qua tuổi thất thập nên đã ngủ từ lâu, hai người đợi trong phòng khách hơn một tiếng, Trịnh Tứ Hải hỏi tới hỏi lui mấy lần, đi qua đi lại mãi mà vẫn chưa thấy có ai đến.
“Tại sao ông ấy vẫn chưa ra?” Tuy Trịnh Tứ Hải ghét cay ghét đắng thằng con không nên thân nhà mình, nhưng dù sao nó cũng là máu mủ ruột rà của ông.
Đồn cảnh sát là nơi như thế nào, đó là nơi dành cho tội phạm, ở thêm một giây thôi cũng bị giày vò, thế nên sao ông có thể không nóng ruột cho được?
Tang Chính Bạch tương đối bình tĩnh: “Tổng giám đốc Trịnh, ông ngồi xuống trước đi.
Hiện tại cháu trai ông ấy đang bị đánh trọng thương, ông ấy để kệ cho chúng ta ở đây, không đuổi chúng ta đi đã là tốt lắm rồi.”
“Tôi lo lắm, hôm nay là sinh nhật của A Nguyên…” Trịnh Tứ Hải nhìn đồng hồ đeo tay, “À, qua mất rồi.
Không thì tôi đi giục thêm lần nữa nhé?”
Vừa dứt lời, Tang Chính Bạch còn chưa kịp phát biểu ý kiến thì cánh cửa gỗ nặng nề của phòng khách đã từ từ được đẩy ra.
Cụ Thi chống gậy ba-toong, đi cùng hộ lý riêng vào phòng, thấy Trịnh Tứ Hải đứng bên cạnh thì cười bảo: “Tứ Hải đứng đấy làm gì? Ngồi xuống, ngồi xuống.”
Trịnh Tứ Hải lập trưng ra vẻ mặt như đưa đám: Chú ơi, nhà cháu đẻ ra phải thằng nghịch tử như vậy đúng là gia môn bất hạnh mà, cháu đến tạ lỗi với chú đây, chú đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với thằng ranh con làm gì.” Ông ân cần đỡ cánh tay còn lại của cụ Thi, dìu cụ vào chỗ ngồi.
Mặc dù hai nhà đã âm thầm cắt đứt liên lạc với nhau từ lâu, nhưng lúc này ngoài mặt vẫn ra vẻ với nhau vô cùng thuần thục, người này kêu “Tứ Hải” người kia gọi “chú”, thắm thiết như ruột thịt trong nhà.
“Cụ Thi.” Tang Chính Bạch đứng dậy, gật đầu với đối phương, bày tỏ sự tôn kính.
“Ngồi xuống cả đi.” Cụ Thi chỉ vào chỗ đối diện, ý bảo Trịnh Tứ Hải ngồi sang, “Muốn nói gì thì cứ ngồi xuống rồi từ từ nói.”
Trịnh Tứ Hải, Tang Chính Bạch và cụ Thi, ba kẻ sành sỏi trên thương trường cứ thế đóng cửa nói chuyện với nhau suốt cả tiếng.
Cuối cùng, đến gần rạng sáng, cuộc thương lượng mới kết thúc, mỗi người đều nhận được câu trả lời tương đối thỏa mãn.
Có lẽ do nể nang tình cảm ngày xưa, hoặc cũng có thể do Trịnh Giải Nguyên không phải là người động thủ mà những thứ Trịnh Tứ Hải phải đánh đổi vẫn chưa là gì so với Tang Chính Bạch.
Vậy nên khi bước ra khỏi biệt thự của nhà họ Thi, mặt mày ông ta cũng vui vẻ, giãn ra được phần nào.
Sáu giờ sáng, sau khi giam giữ qua đêm, Trịnh Giải Nguyên vật vờ ra khỏi đồn cảnh sát.
“Sao thằng oắt con mày chẳng bao giờ để cho người khác phải bớt lo thế hả?” Trịnh Tứ Hải phát một cái vào gáy cậu ta, “Về tắm rửa một lượt cho xả xui!”
Trịnh Giải Nguyên xoa gáy, tự biết mình đuối lí nên chỉ lẳng lặng theo Trịnh Tứ Hải lên xe mà không nói một lời.
Trịnh Giải Nguyên chuyển ra ngoài sống một mình từ năm mười tám tuổi nên cậu và Trịnh Tứ Hải không về chung một nhà.
Sau khi đưa cậu về chỗ ở, Trịnh Tứ Hải đang định ra lệnh cho tài xế quay đầu xe lái về nhà thì Trịnh Giải Nguyên gõ cửa sổ xe từ phía ngoài.
“Gì?” Trịnh Tứ Hải hạ cửa sổ xuống.
“Thi Hạo không sao chứ ạ?” Trịnh Giải Nguyên do dự hồi lâu rồi vẫn mở miệng hỏi.
Trong sự việc xảy ra vào tối hôm qua, Trịnh Giải Nguyên đứng về phía Tang Niệm 100%, đây là điều không thể nghi ngờ.
Thi Hạo chửi cậu thì thôi đi, nhưng thật sự không nên dây vào Tang Niệm.
Vấn đề duy nhất của Tang Niệm chính là anh ra tay quá nặng, có vẻ hơi mất khống chế, đây là lần đầu tiên cậu thấy người ta chảy nhiều máu như vậy, giờ nhớ lại da đầu còn râm ran.
Mặc dù Thi Hạo là gã phiền phức bị thần kinh, nhưng tội của gã vẫn chưa đến mức chết.
Cậu không ngờ Tang Niệm lại phản ứng dữ dội như vậy.
“Chết rồi.” Trịnh Tứ Hải lừa cậu.
Trịnh Giải Nguyên biến sắc, đầu óc trở nên trống rỗng trong nháy mắt, nhưng ngay sau đó cậu đã lấy lại tinh thần.
Nếu có chuyện thật thì sao nhà họ Thi có thể dễ dàng thả cho bọn họ đi như vậy? Với lại biểu cảm của bố cậu trông cũng chẳng giống như đang nói thật.
“Chết rồi thì thôi.
Vừa lắm.” Cậu đút hai tay vào túi quần, bĩu môi, không vạch trần đối phương.
Trịnh Tứ Hải sôi máu, vươn tay ra đánh cậu: “Mày nghĩ hay gớm, người ta vẫn sống sờ sờ ra kia!”
Trịnh Giải Nguyên không dám trốn, thẳng băng ăn hai phát đánh đến tê cả nửa cánh tay.
Thấy cậu như vậy, Trịnh Tứ Hải vừa tức vừa chẳng biết làm sao, thở dài nói: “Cụ Thi bảo ít nhiều gì Thi Hạo cũng có trách nhiệm trong chuyện này, cụ kêu chúng ta cứ yên tâm, cụ sẽ cho nhà mình lời giải thích thỏa đáng.”
Trong số mấy đứa con trai của cụ Thi, Thi Nhị là người đáng thất vọng nhất, mẹ Thi Hạo lại chẳng hợp mắt cụ Thi, dẫn tới việc đứa cháu Thi Hạo cũng chẳng được cụ yêu chiều.
Nhưng dù có tệ đến mấy thì vẫn là cháu ruột của mình, Trịnh Giải Nguyên lầm bầm “Lão có thể giải thích cái gì cơ chứ”, sau đó chào Trịnh Tứ Hải lần nữa rồi quay người đi vào chung cư.
Ai mà ngờ được rằng, một tháng sau, ngay khi vết thương vừa mới lành hẳn, Thi Hạo đã bị cụ Thi đưa ra nước ngoài.
Trên danh nghĩa là cử đi để quản lý việc sản xuất ở nước ngoài của gia đình, nhưng thực tế thì ai cũng biết đó là bị “đày” đi.
Mấy người anh em họ của Thi Hạo không nắm giữ chức vụ ở trụ sở chính tại thành phố Hồng thì cũng sẽ phụ trách các chi nhánh và công ty con khác trong nước.
Chỉ có gã là bị đá ra nước ngoài, loại trừ khỏi cuộc cạnh tranh nội bộ trong gia tộc từ rất sớm.
Khi nghe tin này, Trịnh Giải Nguyên không khỏi thổn thức.
Cậu đối chọi với Thi Hạo nhiều năm như vậy, tuy chẳng thân thiết gì nhưng tính tình gã thế nào cậu vẫn biết một chút.
Chỉ có thể nói rằng, phỏng chừng Thi Hạo sẽ nghiến mòn cả răng trên suốt chuyến bay.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa và wattpad của chị Táo.
Thi Hạo đi một lèo ba năm, trong ba năm này, Trịnh Giải Nguyên cũng chẳng làm việc đàng hoàng mà chỉ nghĩ đến chuyện ăn chơi.
Rõ ràng cha mẹ đều là những người có đầu óc kinh doanh, nhưng có vẻ chẳng di truyền được chút nào cho cậu ta.
Chắc do hồi còn nhỏ xem nhiều phim kiếm hiệp quá nên gặp ai cậu ta cũng nói mình có ba sở thích trong đời — xế hộp, rượu ngon và kết giao bạn bè.
Lúc hay tin cụ Thi qua đời, cậu ta đang ăn khuya với bạn bè tại một nhà hàng Yakitori mới mở.
Giới thượng lưu ở thành phố Hồng chỉ lớn có chừng ấy, mấy tin tức vụn vặt lông gà vỏ tỏi còn lan truyền rất nhanh chứ chưa nói đến chuyện lớn như vậy.
Mọi người mồm